Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Anh đưa em vào vòng xã giao của anh, cả thiệp mời cưới của bạn thân anh gửi về nhà, em đã đợi anh lâu! Đợi anh hỏi em có không?!”
Tôi không khóc, tay phải gạt những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“ em cứ đợi mãi, cho đến khi nhìn thấy bức ảnh chụp chung ở hôn lễ trên mạng xã hội, em mới dám tin rằng, Bùi Tự người tưởng chừng đối xử rất tốt em, hóa ra vẫn không hề thích em chút nào.”
Ngón tay Bùi Tự run rẩy co lại: “Anh không phải…”
Tôi ngắt lời anh lập tức: “Bùi Tự, anh nói em rằng, một người thông minh như anh lại không nhìn ra cô lễ tân thích anh.”
“Cô chính là phù dâu ngày hôm phải không?”
“ anh vẫn để cô ở lại công ty của anh.”
Bùi Tự nhíu mày: “ , công ty không phải của riêng mình anh.”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Bùi Tự, em hiểu rồi, sự tồi tệ của anh và tình yêu của anh có thể tồn tại.”
Tôi cúi đầu nhìn : “ em nhận.”
Ngón tay khẽ chạm vào phần khắc chữ tiếng Anh.
Rồi quay người, dùng sức ném ra ngoài cửa sổ.
Ngoảnh lại nhìn Bùi Tự sững sờ: “Xử lý thế nào là quyền của em.”
Bùi Tự lập tức quay người xuống lầu tìm , tôi gọi giật anh lại: “Bùi Tự, anh tìm lại cũng vô dụng thôi.”
Bùi Tự quay đầu, mắt anh đỏ ngầu những tơ máu: “Sao lại thế, sao lại vô dụng được chứ.”
Tôi đưa ngón trỏ chỉ vào vị trí trái tim anh: “Bởi vì, muộn rồi.”
“ là thứ trước đây em có được, bây thì không phải .”
Bùi Tự nắm lấy ngón tay tôi: “ … em không anh sao?”
Trông thật đáng thương, như một chú chó nhỏ ướt sũng.
Tôi thở dài, lắc đầu.
“ tay .”
Bùi Tự đột nhiên lao tới, ôm chặt lấy tôi: “Xin lỗi , xin lỗi…”
Tôi đẩy ra, thực sự không đẩy nổi.
“.”
“Em không còn yêu anh .”
Bùi Tự cứng đờ giây lát: “Em lừa anh phải không, anh biết anh sai rồi, anh sẽ không ương bướng .”
Tôi quay đầu thấy Bùi Tự sắp khóc.
Tiếp tục nói: “Cuối em cũng chịu buông tay, anh nên mừng cho .”
Bùi Tự kích động giật phăng máy trợ thính của mình, ném mạnh xuống giường.
Tôi nhìn máy trợ thính chìm chăn.
Nhẹ nhàng nói: “Em cảm thấy, anh nghèo khó, anh không nghe thấy, là anh đáng thương.”
“Bùi Tự, anh rất ưu tú.”
Cho nên phủ nhận tình yêu của tôi.
8
đêm, tôi dọn ra khỏi nhà Bùi Tự.
Thời gian đầu khởi nghiệp, Bùi Tự luôn ở trọ chung người khác, cho tôi đến.
Căn nhà này là do Bùi Tự tự mua sau khi khởi nghiệp thành công, trên sổ đỏ ghi tên cả hai tôi.
…
Ngày nào Bùi Tự cũng nhắn tin cho tôi, sẻ những việc anh đã làm hôm nay.
Mỗi ngày đều chúc tôi ngủ ngon.
Sau khi xem được một tuần, tôi tâm chặn anh.
Không lâu sau là buổi họp lớp cấp ba, tôi cũng một dịp thích hợp để thông báo cho mọi người biết.
tôi đã tay.
Cứ tưởng Bùi Tự sẽ không đến, kết quả lại nghe thấy tiếng anh nói chuyện ở cửa.
Có người hỏi anh: “Tổng giám đốc Bùi, rốt cuộc cậu chịu đựng tính khí của Lương đại tiểu thư kiểu gì thế.”
Bùi Tự nói: “Tháo nó ra.”
Tôi nhướng mày, người phục vụ đẩy cửa cho tôi lúng túng cúi đầu.
Tôi một tay đẩy cửa bước vào.
Nụ cười trên mặt mọi người trở nên cứng nhắc, rồi nhanh chóng chuyển thành nụ cười nịnh nọt: “Đại tiểu thư cuối cũng đến rồi, vừa rồi tôi còn hỏi Bùi Tự đấy.”
Tôi cười nhìn Bùi Tự, anh hình như đã rồi.
Bề ngoài không nhìn ra gì, ánh mắt đã mơ hồ.
“Vậy sao? Bùi Tự?”
Bùi Tự nhìn tôi, chậm rãi gật đầu.
Tôi nhìn người vừa hỏi Bùi Tự: “Cảm ơn cậu đã lo lắng, từ nay về sau Bùi Tự không phải chịu đựng đâu.”
“Bùi Tự tự do rồi.”
Sắc mặt người lập tức tái mét.
“Lương tiểu thư, tôi không có ý .”
Bùi Tự loạng choạng đứng dậy, anh lắc đầu: “ tùy tiện nổi nóng .”
“ coi thường tôi.”
“Tôi tháo nó ra, tôi sẽ không nghe thấy gì . không nói tay tôi.”
Cả hội trường im phăng phắc.
từng thấy Bùi Tự bộ dạng này.
Tôi cũng vậy.
Có lẽ trước đây tôi đã quá mải mê chạy theo Bùi Tự, nên không tin.
Người đề nghị tay lại là tôi.
Lúc tan tiệc, tôi về trước, mọi người đều ngầm mặc giao Bùi Tự xỉn cho tôi.
Vốn dĩ tôi không quan tâm đến anh, nhìn dáng vẻ anh một mình cúi đầu ngồi .
Như một đứa trẻ không .
Lần cuối .
Tôi bước tới, rất tự nhiên lấy điện thoại từ túi anh ra, dùng vân tay mở khóa.
Tìm WeChat của Trình Khải, người bạn đại học rất thân Bùi Tự.
“Khách sạn XX, Bùi Tự rồi.”
“Đến đón cậu .”
Bên kia trả lời lập tức: “? Tôi không phải gay, tôi có vợ rồi.”
Tôi giải thích, đối phương liền gọi điện thoại tới.
“Là tôi, Lương .” Một câu nói khiến đầu dây bên kia im bặt.
“Anh ấy rồi, cậu có đến đón hay không thì tùy.”
Sự tử tế của tôi chỉ đến đây thôi.
“Chị dâu vội, em đến .” Trình Khải vội vàng lên tiếng gọi người.
“Không đâu, tôi còn có việc.” Tôi cúp điện thoại.
“ ! Em có chuyện lớn nói chị, con lừa cứng đầu Bùi Tự kia cả đời này cũng không chịu mở miệng nói đâu.”
Tôi có thể nghe thấy đầu dây bên kia đã vội vàng ra ngoài rồi.
“Vậy quyết thế nhé chị dâu, em đến đây.”
Tôi nhìn màn hình tối đen, rồi lại nhìn Bùi Tự ngủ .
Tính cách của Bùi Tự và bạn bè anh ấy thật sự khác biệt.