Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8fJRuSoe81

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3

Nha dịch nghênh ngang rời , lại một đống hỗn độn.

Tên vô lại bị chính sai người khiêng vẫn còn giống họng kêu la: “Các ngươi dựa vào cái gì đuổi ta! Đây là chuyện nhà của ta và Trương goá phụ, người nhà ả không quản, sao đến lượt các ngươi quản!”

Ai không ta sống một mình mấy cũng chưa từng có người nhà xuất hiện?

Ta đảo mắt nhìn quanh, dân làng nhao nhao lùi lại.

Trước cửa nhà góa phụ thường nhiều thị phi. Mỗi nhà có con gái và những tức phụ trẻ , ai cũng không muốn vô cớ rước phiền phức.

Ta số bạc tích góp mấy , định lại cầu xin chính.

chính là người trong tộc của , cần hắn chịu tốn tâm tư vệ ta, hai tên dân dù có khó chơi đến mấy cũng không đối đầu với cả .

Ta lặng lẽ đến thăm, cửa sau nhà chính không đóng, vừa vặn ta nghe được dự định của tộc.

“Tên vô lại thật đáng ghét! Lại còn có một biểu tỷ phu* việc ở nha.”

“Không vì một góa phụ ngoại lai khác họ đắc với người trong nha được.”

(*) Biểu tỷ phu: Chồng của chị họ.

Cuối chính chốt lại:

“Trương góa phụ là người có chủ kiến, nếu còn tìm đến, các ngươi cứ nhận tiền bạc. Hừ, chúng ta không nhận cũng là hời cho tên vô lại . Cũng không cần vì nàng mặt nữa, lại cũng không phải là người nhà.”

“Trương goá phụ trẻ cần mẫn, vốn có gả cho một nam nhân chưa có tức phụ. Sao lại tên vô lại quấn ? Xem là quả phụ yêu kiều quyến rũ không che giấu, cũng được, không hại đến nam tử nhà chúng ta.”

Mọi người xì xào bàn tán một hồi, nói tên vô lại thật là có phúc, cứ như vậy có được một nữ nhân không tồi.

Ta ôm số tiền dành dụm, lòng còn lạnh hơn cả số bạc trong lòng. Ta là người ngoại lai, trượng phu mất cũng không phải người địa phương, ta khó khăn lắm mới có đứng vững ở trong .

Mấy , vì ta bỏ sức không ít hơn người trong tộc. Từ sửa sang đường sá, bia đá dựng lại, ta cũng bỏ tiền. Họ nói người ngoài không ghi danh, ta cũng không ầm ĩ, nghĩ rằng ít nhất chính nhớ đến tấm lòng , có chiếu ta là tốt rồi.

Mấy quan hệ của ta và người trong quả thật không tệ, nhưng đến khi thực sự gặp chuyện, chính sẽ không vệ ta. Nói đến , là vì ta đơn thân lẻ bóng không có chỗ dựa, cái giá phải trả khi áp bức ta nhỏ hơn nhiều so với đắc với người khác.

Đến nước , còn con đường cuối . Ta lặng lẽ đến thành, tìm lão tú tài hiền lành nhất, nhờ ông viết đơn kiện giúp ta.

Lão tú tài nghe ta kể lại, lộ vẻ đồng tình, ta rằng thái gia được mời đến thư viện phủ thành dự thi hội, phải ba tháng sau mới trở về.

lệnh là người mới nhậm chức ngoái, trẻ khí thịnh, lại là người chính trực, xét xử công bằng. lệnh rồi, mấy người phụ tá của hắn cũng theo. Giờ trong nha còn lại người của các đại tộc địa phương, xưa bọn chúng chẳng quan tâm đến việc xét xử rửa oan, lo đẹp mặt cho chính nhà mình.

Ba tháng quá dài, đủ đám vô lại hút cạn máu của ta. Ta lang thang trên phố, xương cốt lại lạnh buốt.

Đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào cách đó không xa. Lại có một đám dân vào thành.

Người môi giới vô náo nhiệt, rất nhiều dân không nhà không cửa cũng không có nghề nghiệp gì sẽ tự bán mình, bọn chúng có rất nhiều việc . Ta ngẩn người nhìn đoàn dân, xoay người bước tới chỗ người môi giới.

Kẻ môi giới nhiệt tình chào hỏi ta: “Tiểu nương tử muốn mua người ? xem, vừa có nhũ mẫu từ nhà giàu có, lại có thư đồng từng theo tiến sĩ, còn có nương trẻ đánh đàn, tính toán.”

“Muốn loại cứ nói, mấy hôm có không ít dân, chỗ ta kiểu người cũng có!”

Ta hỏi: “Thật sự kiểu người cũng có sao?”

Kẻ môi giới cười lớn: “Chỗ ta không có người, đến chỗ môi giới khác cũng không có đâu.”

Xem , kẻ từng trải.

Ta yên tâm hỏi: “Có phạm giết người không?”

Kẻ môi giới: Hả?

4

nói trong đám dân kiểu người cũng có, ta không tin không tìm người còn khó dây dưa hơn tên vô lại .

Người môi giới nghe xong yêu cầu của ta, cân nhắc số tiền tích góp của ta, thở dài một hơi rồi đồng ý. Điều kiện duy nhất là, ta không được dò hỏi quá khứ của bọn họ.

Rất nhanh tìm được ba tên phạm từng giết người. Người thứ nhất là đại hán vạm vỡ, trên mặt có một vết sẹo hình con rết cắt ngang cả mặt.

Người thứ hai là lão phụ nhân dịu dàng, nói chuyện vài câu thân thiết như người trong nhà, là nói hai câu lại ho một tiếng máu.

Cuối là một tiểu nương ném ánh mắt mị hoặc về phía ta. Trông khoảng mười sáu mười bảy , cao ráo mảnh mai, dáng vẻ quyến rũ, ta là nữ nhân cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Người người nấy không giống phạm giết người.

Ta nói: “Nha đầu không được.”

Lỡ tên vô lại dây dưa quấn thì sao?

Người môi giới nói: “Nếu hai người trước không đối phó được thì cứ đẩy nha đầu toàn bản thân là được.”

Vậy lại càng không được!

Tùy chỉnh
Danh sách chương