Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Hắn xông tới bóp cổ ta. Ta thong thả rút trong giỏ trúc ra một con dao. Người giúp việc mài xong, bén ngót vô . Lưỡi dao lạnh lẽo lóe ánh sáng, hai mắt mơ hồ của vô lại cuối cũng tỉnh táo hẳn .

Hắn gào thét: “Ta chỉ sờ người thôi, chẳng lẽ lại giết ta?”

Dù lớn tiếng đến mấy cũng không át được giọng nói run rẩy của hắn. Hắn nói xong, lại tự mình lấy lại dũng khí.

thân là nữ nhân, chẳng qua là hù dọa ta! Giết ta, cũng ngồi tù!”

Hắn càng nói càng kích động, thậm chí chủ động đưa cổ đến trước lưỡi dao.

“Ha ha, có bản lĩnh thì giết ta đi! ra tay đi, giết ta đi!”

Ta sự không giết hắn nhưng hắn quá kiêu ngạo, thế là ta sự nâng dao rạch một đường vào da thịt, miệng thốt ra mấy lời dọa nạt hắn: “ phu của ta chết , chẳng ta vẫn sống tốt ở đây sao?”

vô lại cứng người đờ xoay đầu lại, đối diện với ánh mắt đầy ác của ta, sắc mặt lập tức trắng bệch, run rẩy ôm lấy vết máu mảnh dài trên cổ lùi lại phía .

Ta nhẹ nhàng tiến hai bước. vô lại quay người bỏ chạy, khóc lóc thảm thiết, lăn bò, hoảng loạn không biết nên chạy về hướng nào. Ta không hề đuổi theo hắn tự mình trẹo chân ngã vào bụi cỏ, lạch cạch lăn xuống vách núi.

Khiến ta hoảng sợ không thôi. Người ngã thành thế nào ?

Ta có xuống xem, đi xuống thêm một đoạn, con đường phía dưới dốc đứng gần như thẳng đứng, ngay chỗ đặt chân cũng không tìm thấy. sự không cần bồi thường bằng mạng của chính mình.

Đợi khi về đến nhà, sự hoảng hốt vì đã hại người nỗi sợ hãi mơ hồ ập đến. Bỏ qua đoạn dọa dẫm vô lại, ta kể lại chuyện hôm nay cho người nhà nghe. Vốn tưởng rằng họ sẽ trách ta làm hỏng việc, nhưng thực sự không .

Tiểu muội vỗ tay cười lớn: “Kẻ hèn tự có trời thu, ngã là hay!”

Vẻ mặt nương vui mừng: “Rất có phong thái của ta.”

lang nhíu mày: “Là ta sơ suất, lẽ ra nên đi muội. Ta quen đi đường rừng, có thể bổ thêm một đao.”

Tiểu muội: “Tỷ, đừng lo lắng. Hắn ngã xuống chỗ chỗ kia, ai biết được?”

nương xào thêm hai món thịt, mua rượu về, nói là để trấn an ta. Thấy mọi người đều không để , ta cũng thu lại tâm tư.

Ngày tháng trôi qua tựa như nước chảy. Khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, nhà chúng ta quây quần bên lò sưởi, ăn cơm nói chuyện. Đúng lúc , dịch đến gõ cửa.

Chúng ta đã sớm lường trước, họ phát hiện vô lại mất tích, có thể sẽ điều tra đến ta, cho nên không hề hoảng loạn. Mãi đến khi dịch còng tay cùm chân ta, cưỡng ép giải ta về . Ta đột nhiên thức được có điều gì đó không ổn.

nương đánh rơi giày, chạy theo phía la lớn: “Con gái ta làm gì? Các nhất bắt người đi, ngay một bữa cơm cũng không cho ăn xong.”

dịch lớn tiếng nói: “Quả phụ giết phu là án mạng mưu sát!”

Tim ta đột nhiên chùng xuống.

13

Việc xét xử được vào ba ngày .

Ta giam trong lao ngục. Quả phụ cố sát phu, ở thành có thể coi là một vụ án kinh thiên động địa.

Lũ ngục tốt cũng thường xuyên bàn tán thảo luận. Nghe nói người tố cáo ta đã viết đầy trang giấy cáo trạng nói có sách mách có chứng, mô tả quá trình ta sát phu. Trước tiên là ta dùng thuốc với phu, thừa cơ giết hại, đó giấu thi thể của hắn.

Bên ngoài có tin đồn, nói rằng hoành thánh của ta bán là hoành thánh nhân thịt người, chẳng trách lại tươi ngon đến vậy, chỉ vài đã mở được tửu lầu.

Có ngục tốt khẳng ta là nữ nhân độc ác giết chồng, thường xuyên nhục mạ ta. Cũng có ngục tốt cho rằng trước tới nay ôn hòa yếu đuối, không kẻ dám giết người. Hắn an ủi ta, hẳn là lệnh có thể trở về trước khi xét xử. Có lệnh ở đây, nhất có thể trả lại sự công bằng cho ta, sẽ không phán án sai lầm.

Ta nhận ra hắn, người là khách quen của quán hoành thánh của ta. Ta cười khổ cảm tạ hắn. Nếu lệnh thực sự có thể làm rõ tất các nghi thì coi như ta xong đời . Bởi vì phu của ta, quả thực là do ta giết.

Phương pháp gây án trạng thư mô tả tuy thô sơ nhưng thể không sai. Ta lấy cớ , mua rất nhiều dược liệu lang trung nhưng lại tương khắc với của phu.

Ta vốn để hắn chết. Nào , hắn lại nghi đến ta. Cuối , vẫn ta là trực tiếp giết hắn. Đi một con đường tắt ít người biết đến, vào tới phía rừng sâu, nơi mấy trước có trùng lao xuống ăn thịt người nên phong tỏa, đó chôn vùi hài cốt của hắn ở nơi .

Nghe nói dịch đang tìm chứng cứ theo như lời khai. Ta dựa vào đống rơm rạ mục nát, suy nghĩ rối bời. Mọi người đều cho rằng, ta và phu quân đã mất vô ân ái.

Đã bốn , vẫn chưa có ai nghi phu của ta ta giết chết. Rốt cuộc là nghi đâu có? Là do trận mưa to xưa cuốn trôi khiến hài cốt của vong phu lộ ra ánh sáng, lại đúng lúc có người núi phát hiện ra sao?

Hay là lang trung xem lại sổ sách mấy trước, đột nhiên phát hiện có mấy lần ta miêu tả tình rất không thỏa đáng, lại lấy mấy loại dược liệu hay có thể cấu thành độc vật?

Hay là vì ta dùng dược liệu tốt nhất chữa cho nương, mấy hôm trước đã đào số bạc vong phu để lại, người ta để ? Ta sự nghĩ không thông, cũng không nghĩ nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương