Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/7pkKv9dhwI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau hỏi hai câu về quay phim, cuộc phỏng vấn thúc.
Tắt Weibo, tôi còn chưa kịp nhận những xúc dâng trào trong lòng thì giọng nói mềm mại có chút phàn nàn của Ninh Thư Dao từ bên cạnh truyền : “Thật là, vừa rồi tôi và anh ấy cãi , trong lòng có chút không vui sao lại nói này với phóng viên.”
Cô ta dừng lại: “Anh ấy về, tôi phải yêu cầu anh ấy xin lỗi và nhận lỗi với tôi được.”
Lý Tuyết và Tống Lam rất ủng hộ.
“Nếu không để cãi với cô, với tính cách lạnh lùng của Chu Trạch Xuyên làm sao lại không che giấu được nỗi buồn trong lòng chứ.”
“Thư Dao, anh ấy đối với cô thật tốt!”
Ninh Thư Dao kiêu ngạo vươn cổ ngẩng cao đầu: “Đương nhiên rồi, hai chúng tôi lớn lên , hơn mười năm quen , quan hệ so phải tốt hơn với một nữ sinh thường mang ảo tưởng chứ. Những quỷ nghèo khổ ở trong khu ổ chuột của mình, đừng ngoài để tự làm xấu bản thân.”
Tôi giật giật khóe môi: “Chẳng lẽ cô bị cắm sừng là do trai nổi tiếng của cô chủ động dụ dỗ tôi sao?”
“Cô điên à, dám tung tin đồn nhảm?”
Cô ta cười khẩy và nhìn tôi khinh bỉ: “ A Xuyên quay lại trường, của cô sẽ thúc.”
7
Thế nhưng Chu Trạch Xuyên không quay lại trường học vì một cơn bão lớn bất ngờ ập tới, tất cả các chuyến bay và tàu cao tốc đều tạm dừng, hắn có tạm thời ở lại trường quay ngay thành phố bên cạnh.
Vì trời mưa to việc huấn luyện quân sự của chúng tôi tạm hoãn, Ninh Thư Dao đi về nhà.
Vào buổi tối, cô ta cập nhật lên vòng bè một tin tức . là ảnh chụp màn hình video có sự xuất hiện của cô ta với Chu Trạch Xuyên kèm theo là caption: [Trời mưa, nhưng chúng tôi đã hòa giải.]
Trong ảnh, Chu Trạch Xuyên mặc bộ quần áo ở nhà sọc xám nhạt, nhoẻn miệng mỉm cười. Một tư thế hoàn toàn thoải mái.
Vì vậy, hôm , trước đi ngủ, tôi lại nhấp vào Weibo của hắn.
Chu Trạch Xuyên mắt với tư cách là một diễn viên được đào tạo bài bản đối với việc hắn thất tình, dưới khu vực luận không có nhiều kiến lắm. có một vài tò mò, kiểu :
[ gái của Chu Trạch Xuyên là ai?]
[Ngay cả Chu Trạch Xuyên dám vứt bỏ, người chị tuyệt lắm.]
[Có giác một ngôi sao nữ lớp, hoặc là gái nhà giàu.]
Tôi là một người thường.
Tất nhiên, tôi không là gái nhà giàu mà bọn họ nói tới, một người xứng đôi vừa lứa với Chu Trạch Xuyên.
8
Lần đầu tiên tôi gặp Chu Trạch Xuyên, lúc tôi đi rừng trong game Vương Giả Vinh Diệu. Đột nhiên, Mid (Pháp sư) trong đội gửi một tin nhắn, nói cô ấy khóc không tiếp tục , có sẽ kéo thua chúng tôi.
Sau câu hỏi truy vấn của tôi, cô ấy bật giọng nói của mình và khóc nức nở:
“Người Đi Rừng ở đội kia là trai của tôi.”
“Tôi phát hiện trên đầu anh có huy hiệu cặp đôi, lúc trước anh ta đã nói dối tôi huy hiệu cặp đôi của anh ta được đôi với acc khác của anh ta, oa oa oa…”
Vừa nghe đã , này có chịu đựng được không?
Tôi lập tức mở mic: “Các chị , thắng thua không quan trọng, cần nhắm vào Người Đi Rừng của đối phương và support, được không?”
“Nếu vòng này thua, chúng ta đánh lại.”
Thật trùng hợp, Xạ Thủ và Top Lane là gái.
Mọi người bật mic và đồng với tôi.
có support vẫn im lặng, âm thầm gõ “1” trên kênh đội ngũ.
Tôi cô ấy khá nhút nhát trong giao tiếp.
Mãi cho tôi cầm chân được Người Đi Rừng của đối thủ bên sông trong mười phút thì trận đấu thúc.
***(Mình không bất cứ game nào, không rành về game, mọi hiểu có hạn đều thông qua search gg, nếu có chỗ nào chưa ổn, mọi người thông nhé!)***
Cô ấy kéo tôi vào phòng một mình và bật micro.
Tôi vừa phát hiện trợ lý là một chàng trai.
“Cô thật là nhiệt tình và mạnh mẽ!”
Trong giọng nói của hắn mang theo cười: “Tôi trò này không lâu, cô dẫn ta đi được không?”
Tôi sẵn sàng đồng .
Sau với hắn cả buổi chiều, thật hợp lý WeChat.
Lúc tôi giọng hắn hay và quen thuộc thôi chứ không ngợi gì nhiều.
Cho hắn nói với tôi hắn là Chu Trạch Xuyên. Lúc tôi còn nghi ngờ, phản ứng đầu tiên của tôi là rụt rè rút lui.
Chính hắn là người cứ quấy rầy tôi:
“Chu Trạch Xuyên là một người thường, vì một tiếng “chị ” mà gọi anh có tình với , điều không thường sao?”
“Đừng anh là một người ngoài tầm với.”
“Nếu anh trước vậy, anh sẽ đợi gặp mặt nói cho .”
“Nhân Nhân, đừng không cần anh.”
Những tin nhắn lần lượt được gửi khiến tôi ảo tưởng điều từ sự chân thành của hắn.
9
Một tuần sau, cơn bão qua qua đi, trời trong xanh trở lại. Chúng tôi tiếp tục huấn luyện quân sự.
Hôm nay, chúng tôi luyện đá chân thì đột nhiên, cách không xa truyền một tiếng hét.
“Ahhh—!”