Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nụ cười của cô đông cứng lại, cô định nói thêm điều gì đó thì đột nhiên có ai đó hét lên.
“Chu Trạch Xuyên!!”
“Anh sẽ chơi nhạc khai mạc trong buổi tiệc tối nay sao? Không phải nói là anh đang ghi hình một chương trình giải trí ở bên ngoài sao?!”
Giật mình, tôi đột ngột nhìn lên.
Nhiều chùm sáng hướng khác nhau chiếu vào người Chu Trạch Xuyên .
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng rất đẹp đeo một chiếc nơ bướm cầu kỳ, đang cúi đầu ngồi trước chiếc đàn piano lớn, mái tóc dài ngang lưng buộc thành một búi ngắn gáy, hoàng hôn đèn nhuộm một màu vàng hồng mỏng manh.
một lúc dừng lại, những ngón tay mảnh khảnh của hắn nhảy múa chiếc đàn piano. thanh mềm mại êm dịu của đàn piano phát ra, đó là River Flows In You, một trong những bản nhạc piano yêu mà tôi từng nhắc đến trong những cuộc trò chuyện trước đó.
Tôi thẫn thờ nhìn , lắng nghe đến cuối bản nhạc.
MC cầm lấy micro, kinh ngạc nghiêng người: “Không ngờ anh Chu lại xuất hiện tiệc đón tân sinh viên hôm nay, sao anh lại chơi bài này? Anh có nói vài câu cùng các đàn không?”
Chu Trạch Xuyên cầm lấy micro, mở miệng nói thanh trong trẻo nhưng lại mang chút khàn khàn mềm mại: “Bài hát này là tặng một cô gái có mặt ở đây. Tôi cô lâu, rất lâu rồi.”
Giữa sự náo động của khán giả, người dẫn chương trình hỏi: “Ai vậy? Mời cô lên có tiện không?”
Một giây , Chu Trạch Xuyên ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thẳng về phía tôi.
sáng phối hợp chiếu theo hướng nhìn của hắn, tình cờ chiếu sáng tôi bên cạnh.
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
“Chết tiệt, tôi sắp chứng kiến một tình yêu tuyệt thế nào đó sao?!”
“Cứu tôi, anh thực sự yêu .”
“Hứa ngồi đó không thấy xấu hổ sao? Không chừng nói Chu Trạch Xuyên về hành động ảo tưởng của cô , thật mất mặt.”
“Nhưng sao trông có vẻ không vui lắm nhỉ?”
“Tôi điên rồi… Làm sao có nghĩ tới người Chu Trạch Xuyên tìm là Hứa …”
Tôi hít sâu một hơi, đứng dậy xoay người rời đi.
Phía , Chu Trạch Xuyên gọi đến, thanh khuếch đại bởi micrô loa, mọi xúc đều truyền đến tai tôi một cách rõ ràng: “ đi đâu?”
11
Tôi đơ như tượng chỗ. Hắn lại hỏi: “Hứa , định đi đâu?”
một lúc im lặng, cả hội trường như bùng nổ.
“Đúng vậy? Tôi nghe nhầm sao? Chu Trạch Xuyên gọi tên ai?!”
“Oa, anh không phải bạn trai sao? sao lại thổ lộ tình Hứa ?”
“Yên tâm đi, là tên gọi thôi mà, không phải thổ lộ, có lẽ anh muốn giúp trút giận.”
Lời chưa dứt, Chu Trạch Xuyên lại nói: “Anh chơi bài hát yêu của nghe, có quay lại nhìn anh không?”
Câu này gần như là một lời thú nhận.
Tôi vô thức liếc nhìn . Cô ngồi chỗ, khuôn mặt nhợt nhạt đón nhận đủ loại nhìn mọi hướng, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
“Không nào, không nào, đây là loại mưu đảo ngược kinh người nào vậy?”
“Vậy ra cô nàng mơ mộng tới Chu Trạch Xuyên là , cô cố ý khiến mọi người nghĩ người đó là Hứa sao?”
“Nhưng Chu Trạch Xuyên ngày hôm đó chiêu đãi tất cả tân sinh viên trong trường uống nước đậu xanh.”
“Là Hứa sao?”
, giọng của Chu Trạch Xuyên xen lẫn một chút thất vọng: “Không sao, nếu như không muốn lên, anh đi xuống tìm .”
“…Không, cám ơn.” Tôi mở miệng thanh yếu ớt, lẫn tiếng ồn ào của đám đông, có lẽ không ai nghe thấy nó ngoài bản thân tôi.
Tôi cố nén giác khó chịu do sốt nhẹ, cúi đầu muốn rời đi. Nhưng một hồi choáng váng, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống thảm đỏ.
… gì nhục nhã hơn thế.
Ở phía xa, giọng nói lo lắng bối rối của Chu Trạch Xuyên vang lên :
“ !”
Trước mắt tôi dần đen kịt, trước khi mất đi ý thức, trong đầu tôi một suy nghĩ cuối cùng: [Đúng rồi, hắn là một ngôi sao lớn, là thứ mà người bình thường không tùy tiện chạm tay vào.]
12
Tôi tỉnh dậy trong phòng y tế của trường.
Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng sót lại trong mũi.
một cử động nhẹ giác một chút ngứa ran kim mu bàn tay.
“Hứa , cô tỉnh rồi.”
Bác sĩ đi tới, cúi đầu giúp tôi đo nhiệt độ, đó giảm tốc độ nhỏ giọt của bình truyền nước.
“Cơ bản hạ sốt rồi, cũng không phải vấn đề lớn, truyền xong có trở về.”
khi bác sĩ rời đi, Chu Trạch Xuyên đang đứng bên cửa sổ quay lại nhìn tôi.
“ .” Hắn nói: “Tử tù vẫn có khả năng kháng cáo. Anh xin cơ hội để giải mình”.
“Kháng cáo có hiệu lực không.”
Tôi có chút choáng váng, nằm ở trong chăn mềm nhẹ nói: “Chu Trạch Xuyên, anh là một ngôi sao lớn, tôi là một người bình thường, chúng không hợp. May là chúng mới hẹn hò qua mạng ba tháng, vẫn chưa kịp để anh bị tổn thất.”
Lông mi hắn run lên, trầm giọng nói: “Vậy thấy ai hợp?”