Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi chỉ nhớ rõ trước năm tôi năm tuổi, ông nội và cha mẹ tôi nhiều lần muốn g.i.ế.c tôi.
Là thật muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, hơn nữa cũng thực hiện.
Cũng may đều bà nội ngăn cản, bà nói: “Mong Đệ, Mong Đệ, phải giữ lại nó thì mới có thể thật mong con ra đời.”
“Hơn nữa, sau này tiền cưới vợ cháu cả của ta, không phải còn phải dựa Mong Đệ sao?” Đôi mắt nhỏ tính toán của bà nội, tôi vẫn còn nhớ in.
Tôi cũng nhớ rõ ràng, ngày hôm đó ánh mắt ba mẹ nhìn phía tôi, là căm ghét, là ghét bỏ.
thật hận không thể tôi c.h.ế.t ngay lập tức, lại không thể không thừa nhận, bà nội nói có lý.
Năm đó mẹ tôi lại mang thai, cả nhà vui mừng hớn hở, mẹ tôi ngay cả ra cửa đều ngẩng cằm , cũng không sợ chân trượt ngã cống ngầm.
thật không khéo, mười tháng sau bà lại sinh một bé gái.
Ngày em gái tôi chào đời, mẹ tôi túm tóc tôi đập mép giường.
Tôi vừa khóc vừa cầu xin bà: “Mẹ ơi… mẹ ơi… đừng đánh con.”
“Đồ vô dụng! Tại sao lại là con gái? Đều tại mày! Mày nói xem, nuôi đồ ăn hại mày có ích lợi gì?”
Thật buồn cười, các người tự mình sinh không ra con , dựa gì trách tôi?
lúc đó tôi còn chưa , tôi thật tưởng rằng vì tôi mà bà mới không sinh con .
Vì thế tôi sợ hãi, tôi thật sợ tức giận mà g.i.ế.c tôi. Tôi chỉ có thể không ngừng nhận sai, không ngừng nói xin lỗi.
Sau đó có lẽ là bà đánh mệt rồi, liền ném tôi sang một bên.
Ông nội tôi hung hăng trừng mắt nhìn tôi một , sau đó một tay xách em gái còn đang quấn tã lót , ra ngoài cửa.
Tiện tay dìm em bé thùng nước tiểu.
Em gái tôi thậm chí còn chưa kịp mở mắt nhìn xem mấy kẻ tội ác này, liền mơ mơ hồ hồ mà rời khỏi thế giới này.
Thi thể của em chôn dưới gốc cây táo trong sân, tôi nghe các thím, các bà trong nói, mấy người chị gái của tôi cũng chôn ở đó.
Mà mỗi năm đến mùa táo chín, ba mẹ, ông bà nội còn có thể ăn từng miếng trái cây trên cây.
rõ ràng là đang gặm nhấm thi cốt của chị em tôi chết, sao lại không có chút áy náy nào?
Chứng kiến những điều này, tôi sống càng thêm cẩn thận, mỗi ngày tôi đều nghe lời mà gánh vác việc nhà.
Tôi thật cố gắng để ba mẹ, và ông bà nội thích tôi.
vĩnh viễn đối với tôi đều là đánh đập, mắng mỏ, trong ánh mắt hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm nào đáng nói, có chăng chỉ là chán ghét nồng đậm.
Chỉ có bà nội tôi, bà xem là người đối xử tốt với tôi nhất trong nhà này.
Đương nhiên, đây chỉ là so sánh mà thôi.
Tuy rằng tôi biết, bà chỉ là thương hại tôi, hơn nữa chỉ có một chút.
chút thương hại này đối với tôi đó, đều là ân đức lớn lao.
Sau này tôi càng ngày càng nghe nhiều chuyện ông nội tôi.
Mỗi lần bà nội dẫn tôi việc đồng áng, mấy thím, mấy bà trong đều sẽ nói chuyện phiếm với tôi vài câu.
Lúc đó tôi mới biết bà nội cũng là ông nội mua , hơn nữa trước bà nội, ông nội tôi c.h.ế.t mấy bà vợ.
Ông nội tôi là người tàn nhẫn, lòng dạ độc ác. Ông ta muốn c.h.ế.t ai cũng không phải là ngoài miệng nói suông, mà nhất định sẽ thực hiện hành động.
Mà ông ta cũng từng hung tợn nói, nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.
Tôi biết, một ngày nào đó ông ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.
Đến lúc đó, ba mẹ tôi, bà nội tôi đều sẽ không ngăn cản.
Đối với mà nói, tôi chẳng qua chỉ là một kẻ vướng víu.
nên từ lúc đó trở , những đứa trẻ khác nghĩ đến việc ăn kẹo, còn tôi mỗi ngày chỉ suy nghĩ một vấn đề.
Tôi nên thế nào để sống sót.
04.
“Mong Đệ?” Tôi quay đầu lại nhìn người đang gọi tôi, đó là một người đàn ông gầy, vẻ mặt tối sầm.
Bên cạnh anh ta, theo một người phụ nữ tóc ngắn trắng trẻo, mũm mĩm.
Tôi cẩn thận nhìn kỹ.
Ồ, đây là con trưởng Uân.
còn nhỏ, anh ta đối xử với tôi khá tốt, thường xuyên lén lút nhét bánh ngô tôi tôi không đủ ăn.
tôi những đứa con khác trong bắt nạt, anh ta luôn đứng ra giúp tôi.
Nói tóm lại, tôi, anh ta và Nhị Ni có mối quan hệ không tồi.
Anh ta xem là một trong số ít bạn bè của tôi ở trong này.
Lúc , chính anh ta nói với tôi, nhất định phải hành chăm chỉ, nhất định phải thi đỗ đại . Sau đó rời khỏi ăn thịt người này, càng xa càng tốt.
hiện giờ, anh ta lại vùi nửa thân mình mảnh đất tội ác này, càng chôn càng sâu.
từng là một thiếu niên tuấn tú, dường cũng trở nên giống những người ở đây, không có gì khác biệt.
“Anh .” Tôi cười với anh ta, sau đó nhìn phía gái bên cạnh, “Đây là vợ anh à, xinh thật đấy, đôi mắt long lanh.”
Uân có chút ngượng ngùng cười cười, “Đúng vậy, tên là Nam Nam, chúng tôi mới kết hôn không lâu.”
Tôi chào hỏi gái tên Nam Nam kia, không đáp lại tôi, chỉ sợ hãi trốn sau lưng Uân.
Có thể thấy , không ít lần đánh.
Tôi lấy thỏi son mới mua trong túi ra, nhét tay Nam Nam: “Nam Nam, quà gặp mặt em, chị là Bội, là bạn từ nhỏ của Uân.”
Nam Nam lộ vẻ hoảng sợ nhìn tôi, lại nhìn phía Uân, dường không dám nhận.
“Bảo em cầm thì em cứ cầm , anh và Mong… Bội, quan hệ tốt.” Ánh mắt Uân nhìn tôi có chút né tránh, anh ta gọi tôi là Bội.
Điều này tôi cảm thấy, người này vẫn còn có thể cứu vãn.
Tối hôm đó, trong nhà có nhiều người đến, ba mẹ tôi đương nhiên là cả đêm khoe khoang con gái của có bao nhiêu tiền đồ.
sinh giỏi, từng du , còn là tổng giám đốc điều hành của công ty.
Còn mua nhà trong thành phố, chuẩn đón thành phố hưởng phúc.
Những người trong cũng đều giả dối chúc phúc, thậm chí còn có mấy nhà có con chưa kết hôn, muốn tôi con dâu.
Buồn cười, lão nương đây có vị hôn phu gia sản hàng trăm triệu, tôi có thể coi trọng mấy quả dưa vẹo táo nứt các người sao?
Trong lúc nói chuyện, Uân cố ý vô tình nhìn phía tôi, anh ta im lặng uống rượu, dường không vui lắm.
Rượu quá ba tuần, trên bàn không còn mấy người tỉnh táo, lúc này không biết ai trước tiên đề ra một câu.
“May mắn lúc trước có ngăn cản không bác g.i.ế.c c.h.ế.t Mong Đệ, bằng không các người không hưởng phúc này rồi.”
Vốn dĩ còn náo nhiệt, trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Ba mẹ tôi nhìn tôi, trên mặt hiện vẻ hoảng loạn.
Sau đó ba tôi chửi một câu, xông đánh nhau với người kia.
Tôi vội vàng lùi phía sau, m.á.u đừng có b.ắ.n người tôi, quần áo này mấy vạn đấy.
“Mong Đệ, con mau khuyên can .” Không biết ai kéo kéo tay áo tôi.
Tôi nhìn ba mẹ tôi, “Ba mẹ, thì ra lúc đó hai người muốn g.i.ế.c con à? Không phải nói con còn nhỏ bệnh, hai người thức trắng đêm chăm sóc con sao? Không phải nói bán con bò già để con sao?”
“Ôi, con không nhớ rõ lắm, rốt cuộc ai nói mới là thật?”
rồi, này càng đánh hăng hơn.