Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mãi đến trời gần sáng, tôi nghe thấy ông nội gọi tôi.
Mấy trên mặt mất đi nụ cười, tôi níu kéo các không muốn các rời đi.
“Các cậu đừng bỏ rơi tớ một mình có không?” Tôi lóc khẩn cầu nói.
Trong , một lớn hơn một đột nhiên đầu, há to miệng với tôi, một trận gió lạnh ập vào mặt.
Tôi chỉ nhớ rõ miệng như một đen lớn, phảng phất muốn nuốt chửng tôi vào trong.
Chờ tôi tỉnh lại, tôi đang nằm giữa sân, bên cạnh bày nhiều quả táo đã thối rữa.
“Cao Mong Đệ!” Ông nội xông lại, không phân biệt trắng đen, ngồi xuống mắng chửi tôi một trận.
chính ngày trở đi, trong nhà đầu xảy ra hết chuyện lạ này đến chuyện lạ khác.
Đầu tiên là bà nội xuống vườn làm việc bị trẹo eo.
trai phát sốt.
Ba tôi uống nhiều rượu gặp quỷ chặn đường, ngủ ở mộ cả đêm.
Mẹ tôi suốt đêm gặp ác mộng.
Nhưng ông nội tôi, dường như không có gì bất thường, người trong thôn đều nói nhà tôi là gặp phải quỷ nhỏ. Mà ông nội tôi mệnh mang sát, ngay cả quỷ nhỏ không dám đến gần.
Sau lại tìm bà cốt nổi tiếng khắp vùng trên dưới, lúc này mới coi như giải quyết những việc này.
Tôi không biết có phải sự có quỷ nhỏ hay không, tôi chỉ biết trải qua chuyện này, ông nội càng thêm căm hận tôi.
Không quá hai ngày, ông ta liền mang theo tôi rời khỏi thôn.
Đi đến miếu trên một ngọn núi sâu.
Cửa miếu treo đầy hoa đỏ, ông nội tôi mặc một chiếc váy màu đỏ, sau đeo lên n.g.ự.c tôi một bông hoa lớn màu đỏ xấu.
“Mong Đệ, lát nữa con cứ thành thành mà quỳ, không nhúc nhích, có nghe thấy không?” Ông nội hiếm ôn tồn nói chuyện với tôi.
Tôi vội vàng gật đầu.
Ông ta hài lòng sờ sờ đầu tôi, rõ ràng người này hận không thể tôi chết, nhưng giờ khắc này tôi lại sự cảm thấy ông ta là một ông nội ái.
Có lẽ ông ta đầu thích tôi ?
Chỉ cần tôi nghe lời ông ta, có phải ông ta sẽ đối xử tốt với tôi, sẽ không đem tôi bán đi?
Nhưng tôi quỳ , ban ngày quỳ đến tối, ông nội vẫn không tôi đứng dậy.
“Ông nội, con đau chân.” Tôi lặng lẽ đầu lại nhìn thoáng qua, phía sau nào còn có người.
Lúc này toàn bộ miếu chỉ có một mình tôi, bên cạnh lập lòe ánh nến lúc sáng lúc tối.
Tôi run rẩy nhìn bốn phía, lúc này mới phát ở nơi cách tôi không xa có một cỗ quan tài.
Lúc này, lời Nhị Ni nói quanh quẩn trong đầu tôi.
Lòng tôi có hoảng hốt, chẳng lẽ, ông nội tôi sự muốn gả tôi một người chết?
08.
Tôi đến mức lên, không ngừng di chuyển thân thể về phía cửa.
Nhưng không di chuyển bao xa, tôi đã bị một tiếng ho khan dọa đến mức không thể đậy.
Tôi rõ ràng nghe thấy tiếng ho khan kia là trong quan tài truyền ra, nhưng trong quan tài là người chết, người c.h.ế.t có thể ho khan?
“Ông nội!” Tôi la, hy vọng ông nội có thể trở về cứu tôi.
Nhưng ngay tôi đến tê tâm liệt phế, một trận gió thổi qua, tất cả nến trong miếu tắt ngấm.
Toàn bộ miếu chìm vào một mảnh đen kịt, tôi theo bản năng ngừng , trong miếu yên tĩnh đến đáng .
Lúc này, trong quan tài xuất âm thanh sột soạt, tiếp theo nắp quan tài đầu rung .
“Bạch bạch …”
Vài tiếng , như có mấy đôi tay vỗ vào nắp quan tài, quan tài lại trong nháy mắt không có tĩnh.
Tôi rốt cuộc không chịu nổi nữa, lấy hết can đảm, xoay người chạy ra ngoài.
Tôi vừa chạy vừa ngã, không biết chạy bao mới thấy một hộ gia đình.
là nhà bà cốt, tôi thấy ông nội đang uống rượu ăn thịt trong sân.
Tôi vừa lau nước mắt, vừa chạy về phía ông nội.
Nhưng ông ta thấy tôi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tiếp theo hung hăng tát một vào mặt tôi.
“Mày đồ c.h.ế.t tiệt, không phải nói không lên ? Mày…” Không đợi ông ta mắng xong, trong núi đột nhiên nổi gió.
Lá cây và cỏ dại xung quanh xào xạc rung , như có nhiều người đang đi về phía tôi.
Ông nội rụt cổ lại, dường như có hãi.
“Các người mau đi đi, sắp thay đổi thời tiết rồi!” Bà cốt sắc mặt thay đổi.
Nói xong liền đuổi tôi và ông nội ra ngoài.
Ông nội hung tợn nhìn tôi, “Đồ c.h.ế.t tiệt! Xem ta về xử lý mày như thế nào!”
Lúc này tôi không rảnh lo ông ta về sẽ xử tôi như thế nào, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tôi chạy theo ông nội.
tại tôi đã tin lời Nhị Ni, ông nội tôi sự muốn gả tôi một người chết, nhưng lúc này tôi cần phải đi theo ông ta, dường như chỉ chậm một tôi sẽ bị quái vật trong bóng đêm nuốt chửng.
Tôi không dám đầu lại, tôi hãi nhìn thấy từng đôi mắt trong bóng đêm, tôi hãi người trong quan tài đuổi theo, tôi về làm dâu của nó.
Thậm chí tôi cảm thấy tôi đều có thể nghe thấy tiếng bước chân của nó.
Cộc… cộc…
Không biết chạy bao , cuối cùng bước chân của ông nội chậm lại, nhưng sắc của ông ta có mờ mịt.
“Không đúng, nơi này lẽ ra phải có con đường chứ.”
Vừa dứt lời, trong trời đêm lên vài tia chớp, cùng với tiếng sấm, hạt mưa rậm rạp rơi xuống.
Tiếp theo trong rừng cây truyền đến tiếng sột soạt.
như có nhiều người đang nói thầm.
“Ông nội, hình như có người.” Tôi lẩm bẩm nói.
“Câm miệng! Mày đồ xui xẻo!” Ông nội hung tợn trừng mắt nhìn tôi, “Đi mau! Về nhà sẽ mày đẹp mặt!”
Tôi tiếp tục đi theo ông nội về phía trước, đi đến nỗi giày tôi đầy nước, đi đến ý thức tôi đầu dần dần mơ hồ.
“Ông nội, còn chưa tới, ta đi lắm rồi.”
Nhưng mặc kệ tôi có gọi ông nội như thế nào, ông ta đều không để ý tới tôi.
Ông ta chỉ lo bản thân, một mực đi về phía trước.
Tôi tăng nhanh bước chân, xông lên giữ chặt ông ta, lại phát tay ông ta lạnh đến dọa người.
“Ông nội? ta đi đâu?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Ông nội đầu lại, nhìn tôi một , đưa tay chỉ chỉ chỗ sâu trong rừng cây.
Nơi dường như có ánh lửa, cẩn thận nghe còn có thể nghe thấy tiếng hoan hô.
Nhưng tôi luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, mưa lớn như vậy, còn có người đốt lửa?
Tôi nhìn bốn phía, đột nhiên lại thấy miếu .
Tôi run rẩy cả người, tôi đi như vậy thế nhưng lại trở lại!
Thấy ông nội còn định đi về phía có ánh lửa, tôi lớn tiếng kêu: “Ông nội!”
Ông ta đột nhiên giật mình, nhìn bốn phía, nhíu mày, “Chết tiệt! Quỷ chặn đường!”
Ông nội giữ chặt tôi, chạy về hướng ngược lại. Tôi không biết ông ta muốn đi đâu, chỉ có thể lảo đảo đi theo.
Nhưng không chạy bao xa, tôi nghe thấy phía sau có người gọi tôi, tôi đầu lại nhìn thoáng qua, thế nhưng thấy nhiều bóng người trong rừng cây.
Bọn họ ghé tai thì thầm, theo sát tôi.
09.
“Cao Bội!” Tôi hoàn hồn, Trương Uân không biết nào đã ngồi bên cạnh tôi.
“Anh Trương, vậy?” Tôi cười với anh ta.
“ có phải vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện kia?” Trương Uân nhìn trưởng thôn và ba mẹ tôi, bọn họ đang ở một bên không biết nói chuyện gì.
“Anh nói chuyện nào?” Tôi đưa tay vỗ vỗ bụi trên vai anh ta.
Anh ta sửng sốt một , “Chính là, chính là ba mẹ muốn bán trai chữa bệnh, anh cảm thấy sau chuyện , không còn trước kia nữa.”