Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
ngày , tôi lần nhận cuộc từ trợ lý của Cảnh, chính thức bắt công việc của mình. thật, công việc này thậm chí đơn giản những gì tôi nghĩ rất nhiều. cần trang điểm, ăn mặc, cư xử sao giống bạn gái của anh ta, cách vài ngày cùng anh ta đi ăn, đi chơi một chút là . Anh ta dù sao cũng là tổng giám đốc tập đoàn nhà , không rảnh rỗi đến mức ngày nào cũng đi chơi .
đến cũng lạ. Lâm Thanh Tuyết, thiên kim tiểu thư nhà Lâm, kiêm bạn gái của Cảnh, có khuôn mặt giống tôi đến năm phần. Nhất là góc nghiêng của tôi, có đến bảy, tám phần tương tự. Lý từng trêu chọc tôi, biết đâu tôi là thiên kim thất lạc của nhà Lâm sao. Tôi nghe vậy bật cười lắc .
-Không thể nào. Tớ rất giống mẹ tớ, vậy nên tớ chắc chắn là con ruột, không phải nhặt về đâu.
đến đây, tôi không kiềm lòng nhớ đến mẹ. Mẹ tôi là một người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng, tôi tuy ít nhưng rất chu đáo, quan tâm vợ con. mẹ tôi rất yêu nhau, và bọn cũng rất yêu tôi. Nếu không có chuyện đó xảy ra có lẽ gia đình tôi bây giờ vẫn đang hạnh phúc.
Tháng tiên khi Cảnh, tôi trả hết các khoản nợ vay để chữa bệnh . Khoản tiền từng khiến tôi lao đao suốt mấy năm trời có thể trả hết bằng tiền lương một tháng , điều này khiến tôi cảm thấy có chút châm chọc. Số tiền có thể cứu mạng tôi, số tiền tôi cắn răng quỳ lạy từng nhà thích để mượn cũng không , đối với đám nhà giàu cũng là chút tiền tiêu vặt mua vui thôi.
khi trả nợ tôi vẫn dư không ít tiền, liền mời Lý đi ăn một bữa ngon. tôi đến một nhà sang trọng, mỗi người một phần thịt bò bông tuyết đắt tiền. Ngon ngon thật, nhưng vừa đắt vừa ít!
Ra khỏi nhà , tôi và nhìn nhau, đó đi thẳng đến Haidilao, một hơi mười phần thịt bò. Hai đứa ăn đến no căng cả bụng, lúc thanh toán giá chưa đến một nửa tiền ăn trong nhà kia. Lý thấy kéo tay áo tôi nhỏ:
-Lần ta vẫn nên đi ăn Haidilao đi.
Tôi cũng gật tán thành. Đối với hai kẻ nghèo hai mươi năm như tôi, Haidilao thật ra cũng là một nơi rất xa xỉ. Trước đây có dịp lễ tết quan trọng, tôi mới dám đến đây ăn, nữa không dám món gì đắt tiền. Nhưng bây giờ khác. Có tiền rồi, tất nhiên là phải đối xử tốt với bản , không cần tiết kiệm như trước.
tháng khi , tôi chuyển ra khỏi nhà trọ ẩm thấp chật hẹp cũ, đến một căn hộ rộng 200 mét vuông ở khu vực trung tâm. Tôi đặc biệt thuê căn hộ này là vì nó ở rất gần công ty của Lý . Đến đây rồi mỗi ngày có thể ngủ nhiều 1 tiếng đồng hồ lận!
Ban Lý không chịu đến, tôi phải thuyết phục mãi mới đồng ý. Tôi vẫn luôn rất biết ơn Lý . Năm đó khi chịu tang nội, vì để kiếm tiền trả nợ, tôi một một mình đến thành phố này tìm việc . gặp tôi ngơ ngác ngồi trong nhà ga, thấy tôi đáng thương nên đưa tôi về, tôi ở miếng ăn và chỗ ở, giúp tôi kiếm việc . Nếu không có chắc tôi sớm đi theo nội từ lâu rồi.