Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Ngay khoảnh khắc bàn tay của Quản sắp giáng , Trần Tịnh lao như mũi tên, khóa chặt tay cô .
“Bốp–”
Trình Tu Dân lập tức kéo Ninh Ninh sau lưng mình, tiện tay ném túi rác đen chân Quản .
Miệng túi bật tung, những đồ từng bị mất của Ninh Ninh ào ào rơi đất.
Đồ dùng học tập sứt mẻ, đồ chơi hỏng hóc lăn lóc đường chạy nhựa đỏ — như buổi lễ trao giải méo mó.
“Cô Quản?”
Trần Tịnh giật phăng tấm bảng tên ngực Quản .
Kẹp kim loại bắn , để lại vết đỏ cô .
Tịnh ngờ nâng , đảm tất mọi người đều nghe rõ:
“Lấy đồ cá nhân của học sinh làm phần thưởng? Cái danh ‘giáo viên mẫu mực’ của cô, đúng là dày như tường thành!”
sân xôn xao.
“Cô Quản, con tôi quà là cô tự bỏ tiền mua mà?”
“Đúng đó, Hạo Hạo hộp sô-cô-la này là cô Quản đặc biệt mua nó…”
Bố của Tiểu Mạn đột nhiên cúi , nắm lấy vai con gái.
“Tiểu Mạn! bố biết, dây chuyền Mỹ Dương Dương con, thật là từ đâu mà có?!”
Tiểu Mạn bị dọa run bắn, nước mắt lập tức trào .
“Là… là cô Quản … cần con thi tiến bộ… thì chọn đồ của bạn…”
“Con chọn của ai?” – người bố run vì tức.
“Của… của Ninh Ninh…” – Tiểu Mạn khóc nấc – “Cô Quản … Ninh Ninh nhiều đồ, chia mọi người cũng không sao…”
Bàn tay ông bố run bần bật.
bàn tán của phụ huynh đã biến thành làn sóng phẫn nộ.
Đèn đỏ của máy quay chớp liên hồi, ghi lại gương tái nhợt của Quản rõ mồn .
Quản bỗng thẳng lưng, giả vờ bình tĩnh chỉnh lại quần áo xộc xệch.
“ phụ huynh bình tĩnh, tất để khơi dậy tinh học tập của con thôi!”
Chưa dứt lời, bố của gào :
“ xằng! Hôm nay nó dám cướp đồ của bạn, mai nó dám đi cướp ngân hàng! Lúc công an còng tay, chẳng lẽ cũng là ‘cô Quản phép’ sao?!”
Quản vẫn cố cãi:
“Phụ huynh chú ý lời lẽ! Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! ‘ quà tiến bộ’ là hoạt động giáo dục để rèn luyện tinh chia sẻ… Không tin anh cứ hỏi con mình, cháu đều rất thích thú…”
“Thích cái con khỉ!”
“Đêm qua con tôi ác mộng khóc thét, sợ đồng hồ siêu nhân ngày mai sẽ bị ‘’ mất!”
Anh rút điện thoại, giơ cao.
Trong video, khóc xé ruột vang dội qua loa ngoài:
“Bố ơi… con giấu đồng hồ siêu nhân ở tận trong cùng tủ quần áo… mai không mang đến trường chắc sẽ không bị đi đâu, đúng không?”
“Không! Đừng lấy đôi giày bóng rổ của con! Con đã để dành nửa năm tiền tiêu vặt mới mua … Con xin bố mẹ…”
nức nở gần như át .
“Hu hu hu… bố ơi… cô Quản … bạn nào không chịu là đồ ích kỷ… không muốn bị gọi là đồ ích kỷ như Ninh Ninh…”
bố của vang dội hơn loa phóng thanh.
Màn hình điện thoại gần như dí sát vào Quản .
“Cô Quản, đây chính là cái cô gọi là ‘thích thú’ à?!”
sân chết lặng.
còn ù ù khe khẽ của máy quay và khóc bật từ mấy đứa trẻ.
Thấy làn sóng trích mỗi lúc dữ dội, Quản lực nhìn về phía .
Đường kẻ eyeliner vẽ tỉ mỉ giờ bị nước mắt làm nhòe, biến thành hai vệt lem luốc trông nực cười.
ngờ lao đến trước tôi, nắm chặt tay tôi.
“Thôi đi, đừng làm loạn nữa.”
anh hạ thấp, mang theo sự đe dọa: “Cứ là những quà này là em tự nguyện đưa, đừng làm to chuyện!”
Tôi hất mạnh tay anh , lực lớn đến mức anh loạng choạng lùi lại.
Khi tôi cúi bịt tai Ninh Ninh, tôi cảm nhận cơ thể con đang run .
“ .”
tôi trầm , từng chữ như đè nặng: “Người bị bắt nạt là con gái ruột của anh! Anh thử đặt tay tim mà hỏi, chuyện này bỏ qua sao?”
Ninh Ninh ngờ gạt tay tôi , bước đến trước .
Con giơ con gấu bông đã mất cánh tay.
“Bố… đây là quà bố mua con mấy năm trước khi đi công tác…”
bụng gấu vẫn còn bốn chữ “Ninh Ninh bối”, những mũi thêu xiêu vẹo do chính tay khâu.
Ninh Ninh bỗng buông tay. Con gấu bông tả tơi rơi “bịch” đất.
“Đây từng là đồ con thích… nhưng bây giờ, con không cần nữa.”
đứng sững như bị sét đánh.
Anh đưa tay định xoa đầu con nhưng Ninh Ninh né tránh.