Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Bạn ấy lần sau sẽ mời con ăn!”
“Sâu răng.”
“Con chỉ ăn một cây thôi!” Nó giơ một ngón tay. “Vị dâu!”
“Nửa cây.”
“Yeah!”
Nó nhảy lên.
Nắng chiếu lên mặt.
Lông tơ cũng thấy rõ.
Sự yên bình vỡ vào một chiều thứ Bảy.
Tôi đưa Nhạc Nhạc đi công viên giải trí.
Nó thích cưỡi ngựa gỗ quay tròn.
Đang xếp hàng.
Một người đàn ông va vào tôi.
“Xin lỗi.” Giọng anh ta trầm thấp.
Tôi ngẩng lên.
ba mươi.
Áo khoác đen.
Đầu đinh.
Trên cằm có một vết .
mắt sắc.
Như chim ưng.
nhìn quét mặt tôi.
Đồng tử bỗng co lại.
Đứng sững.
Nhạc Nhạc kéo tay tôi: “Mẹ, đến lượt mình rồi!”
Tôi rời mắt.
Nắm tay Nhạc Nhạc đi lên trước.
mắt phía sau.
Như đinh.
Ghim vào lưng tôi.
Đêm.
Dỗ Nhạc Nhạc ngủ.
Tôi đứng trên ban công.
Gió đêm hơi lạnh.
Đèn thành phố như sông sao trôi.
Sáng quá.
Chói mắt.
Phía sau có một tiếng rất khẽ.
Không chuột.
Tôi quay người.
Trong bóng tối nơi ban công…
Đứng một người.
Áo khoác đen.
Đầu đinh.
Vết trên cằm trắng bệch dưới trăng.
“Chị Tẫn.” Giọng anh ta khô khốc.
Tôi nhìn hắn.
“Nhầm người rồi.”
Hắn bước lên một bước.
Trăng soi rõ khuôn mặt.
Kích .
Kính nể.
Và… sợ hãi.
“Mười năm rồi…” giọng hắn run rẩy. “Bọn họ tưởng chị chết…”
“Chết rồi cũng tốt.” Tôi .
“Nhưng chị vẫn còn sống!”
Hắn hấp tấp. “Ngoài kia giờ loạn cả rồi! ‘Rắn Lục’ đã chiếm địa bàn của chị, ‘Kền Kền’ nuốt trọn mảng ăn phía đông, còn…”
“Liên quan quái gì tôi.” Tôi cắt .
Hắn nghẹn lại.
“Tôi giờ,” tôi chỉ ra sau lưng, “chỉ việc .”
Hắn nhìn theo tay tôi.
Nhạc Nhạc ngủ say.
Ôm con thỏ bông rách.
mắt hắn phức tạp.
“Đứa bé …”
“Con tôi.”
“Cha nó…”
“Chết rồi.”
Lại im lặng.
“Chị Tẫn,” hắn hạ thấp giọng. “‘Rắn Lục’ thả tin… chỉ cần chị còn sống… nó đào đất ba thước cũng …”
“Để nó đào.” Tôi quay nhìn ra thành phố đêm.
“Chị không biết!” hắn cuống quýt. “Giờ nó mạnh lắm! Tay vươn ! Chị mang con…”
“Đao Cường.” Tôi cắt .
Hắn khựng lại.
Đứng thẳng người.
“Năm đó mày kẻ thù chặn ở bến tàu,” tôi không quay đầu. “ cứu?”
“… Chị.”
“Mẹ mày suy thận cần ghép,” tôi tiếp. “ đưa tiền?”
“… Chị.”
“Mày rửa tay gác kiếm mở gara ô tô,” tôi quay lại nhìn hắn. “ bảo kê?”
Hắn cúi đầu.
“… Chị.”
“Vậy thì nhớ,” tôi . “Tối nay coi như từng gặp tôi.”
Hắn ngẩng phắt lên.
“Chị Tẫn! Tôi – Đao Cường – không kẻ vong ân! Tôi có thể bảo vệ…”
“Không cần.”
“Còn con bé?” hắn chỉ Nhạc Nhạc. “Nó sống kiểu được không? Chị nhìn nơi đi…”
Tường nhà tập thể bong tróc.
Tiếng trẻ con khóc lẫn tiếng bài mạt chược ầm ầm dưới tầng.
“Cuộc sống ,” tôi kéo cửa ban công, “rất ổn.”
“Chị Tẫn!”
“Cút.”
Tôi đóng cửa kính.
Kéo rèm.
Ngăn nhìn của hắn.
Cũng ngăn luôn thế giới ngoài kia.
Đao Cường không quay lại.
Nhưng tôi biết.
Hắn như hòn đá ném vào ao tù.
Sóng gợn sẽ lan ra.
Tôi cẩn thận .
Đón Nhạc Nhạc đúng giờ .
Đi chợ không đi .
Tối kiểm tra cửa nẻo.
Nhạc Nhạc nhận ra.
“Mẹ,” nó nằm gác lên đùi tôi. “Dạo mẹ không vui?”
Tôi chải tóc cho nó.
“Không.”
“Xạo.” Nó bĩu môi. “Mẹ đêm nào cũng thức.”
Tôi dừng lại.
“Mẹ già rồi.”
“Không già!” Nó dậy, hai tay ấp lấy mặt tôi. “Mẹ đẹp nhất!”
Mắt nó lấp lánh.
Như có sao rơi vào.
Tôi véo má nó.
“Ngủ đi.”
Nó nằm xuống.
Ôm chặt tay tôi.
“Mẹ,” nó thì thầm. “Con sẽ bảo vệ mẹ.”
Ngực tôi như đập một .
“Ừ.”
“Con rất giỏi!” Nó vung nắm đấm . “Giống lần trước ấy!”
“Ừ.”
Nó ngủ.
Hơi thở .
Tôi khẽ rút tay.
Bước ra cửa sổ.
Vén rèm một góc.
Dưới đèn .
Đỗ một chiếc xe đen.
tắt máy.
Kính tối om.
Ba ngày sau.
Chiều.
Đón Nhạc Nhạc về.
Đi cửa hàng tạp hóa.
Nhạc Nhạc chỉ vào tủ đá: “Mẹ! Kem que vị dâu!”
Tôi sờ túi.
Không có tiền lẻ.
“Mai mua.”
“Ngay hôm nay mà!” Nó xoắn người như dây thừng. “Tiểu Mễ bảo mới ra! Ngon lắm!”
Tôi xem đồng hồ.
“Đứng đây. Đừng đi.”
Quay vào đổi tiền lẻ.
Quầy có hai người đang xếp hàng.
Tôi đợi.
Quay đầu lại.
Nhạc Nhạc đứng ngoan bên tủ đá.
Kiễng chân nhìn kem bên trong.
Hai bím tóc hất lên.
Đột nhiên.
Một chiếc xe không biển tới!
Tiếng phanh rít chói tai!
Cửa xe mở rầm rầm!
Hai kẻ bịt mặt nhảy xuống!
thẳng về phía Nhạc Nhạc!
Đồng tử tôi co rút!
thể phản ứng nhanh đầu óc.
Tông người phía trước!
thẳng ra cửa!
Nhưng không kịp nữa rồi!
Một tên bịt mặt bịt chặt miệng Nhạc Nhạc!
Bế người nó lên!
Quay đầu nhét vào xe!
Nhạc Nhạc giãy như con thú !
Cắn mạnh một phát vào mu bàn tay tên bịt mặt!
Hắn hét lên, buông tay!
Tên kia chửi tục!
Vung tay!
Thứ gì đó đâm vào cổ Nhạc Nhạc!
Người nó mềm oặt.
Không nhúc nhích nữa.
ném vào xe.
Cửa xe đóng rầm!
Chiếc xe rú lên, đi!
Tất cả chỉ trong đầy mười giây.
Người trong ngõ chết lặng.
Ông chủ tạp hóa thò đầu ra: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Tôi nhìn theo hướng chiếc xe biến mất.
Chân tay lạnh ngắt.
Nhưng máu trong người như nham thạch trào ngược.
Thiêu đốt tới mức mắt cũng rát.
“Gọi cảnh sát!” có đó hét lên.
“Gọi 110!”
Tôi quay người.
vào cửa sau siêu thị.
Ông chủ hô lên phía sau: “Ê! Đó là kho hàng!”
Phía sau kho.
Chất đống hộp giấy đi.
Tôi hất một .
Lộ ra chiếc mô-tô phủ bên dưới.
Harley.
Sơn đen đỏ.
Dính đầy .
Chìa khóa vẫn cắm trên xe.
Hồi đó tiện tay nhét đại vào đây.
Ông chủ đuổi theo: “! Cô gì đấy! Xe đó là tôi…”
Tôi vắt chân yên.
Gừ——
gầm lên sau bao năm ngủ yên.
Ông chủ giật mình lùi lại.
Tôi vặn ga.
Mô-tô húc văng cửa kho sau.
ra con hẻm !
Gió rít bên tai.
Cảnh vật hóa thành vệt màu nhòe nhoẹt.
Trong đầu chỉ còn lại bản đồ.
Chiếc xe không biển.
Nhưng từ phía tây thành phố chỉ có hai ra.
vành đai đang kẹt cứng.
Chúng buộc chọn quốc lộ cũ.
Bãi gạch hoang là đoạn bắt buộc đi .
Tôi vặn hết ga.
rít như muốn bung từng con ốc.
Gió quất rát mặt.
Nhưng không đau bằng ngọn lửa trong lòng.
Đốt cháy từng tạng phủ.
Hình ảnh Nhạc Nhạc tiêm thuốc.
Hiện lên từng lần.
Đầu kim.
Thân thể mềm rũ xuống.
Bàn tay thô bạo của tên bịt mặt.
Ngã tư đèn đỏ.
Dòng xe đông nghẹt.
Tôi bẻ lái gấp.
lên vỉa hè!
Người đi hét lên, né tránh!
Mô-tô sượt lan can.
Tóe lửa!
Xẹt ngã tư!
Quốc lộ cũ ổ gà lồi lõm.
Mô-tô xóc nảy.
Cảm giác xương sắp rời khớp.
Từ , thấy chiếc xe kia.
Cuộn theo đất.
Tăng tốc chạy.
Tôi cúi sát người.
Ga hết cỡ.
Khoảng cách rút ngắn.
Kính sau xe dán phim đen.
Không nhìn thấy bên trong.
Tên bịt mặt ghế phụ thò đầu ra.
Trong tay có vật lóe sáng.
Súng!
Tôi đánh lái gấp!
Viên đạn bắn trúng mặt đất cạnh tôi!
Tóe đá!
Tôi zigzag tránh bắn.
Đạn rít bên tai!
Gần chút nữa.
Cửa sau xe đột ngột mở!
Tên bịt mặt khác thò ra.
Trong tay là…
Nhạc Nhạc!
Hắn túm gáy áo con bé.
Giống như xách một con mèo con.
Tre lơ lửng ngoài cửa xe!
“Còn bám nữa!” Hắn cười độc ác. “Tao ném nó xuống!”
Nhạc Nhạc mềm nhũn.
Mặt tái nhợt.
Tôi siết mạnh phanh!
Bánh xe khóa cứng!
Mô-tô xoay !
Tiếng ma sát chát chúa!
đất mù mịt!
Chiếc xe tăng tốc chạy .
Tôi chống một chân xuống đất.
Nhìn chằm chằm cánh cửa vừa đóng sập lại.
Bàn tay tôi siết chặt ghi-đông.
Khớp ngón tay trắng bệch.
Nắp nóng bỏng.
Nhà gạch hoang.
Ống khói như những ngón tay cụt của gã khổng lồ.
Chĩa lên bầu trời xám xịt.
Chiếc xe đỗ trước cửa xưởng mục nát.
Cửa có người gác.
Hai tên.
Tay lăm lăm đồ chơi.
Tôi vòng ra sau.
Bức tường đổ.
Cỏ dại cao người.
Leo .
Bên trong trống trải.
Khắp nơi là đống gạch .
Ba tên bịt mặt.
Cộng thêm tài xế.
Bốn.
Nhạc Nhạc ném trên bao tải rách ở góc.
tỉnh.
Mặt lấm .
“Lão đại, người mang đến rồi.” Một tên bịt mặt kéo khẩu trang xuống.
Mặt đầy dao.
“Đuôi có cắt được ?” Người được gọi là lão đại ngồi trên đống gạch.
Đầu trọc.
Cổ xăm bọ cạp.
“Cắt rồi! Con đàn bà đó cưỡi mô-tô rách suýt nhào xuống mương!”
Gã đầu trọc bọ cạp đứng dậy.
Đi tới bên Nhạc Nhạc.
Khom xuống nhìn.
“Giống mẹ nó.” Hắn nhếch mép. “Ngày xưa ‘chị Tẫn’ là đóa hoa trên phố.”
“Bọ Cạp ca, giờ gì?” Dao hỏi. “Đợi Trần Tẫn tự mò đến à?”
“Đợi?” Gã bọ cạp thẳng lưng, cười lạnh. “Năm xưa nó đối xử với tao thế nào?”
mắt lóe hận thù.
“Nó chặt ba ngón tay tao! Phế luôn thằng em tao!” Hắn giơ tay lên, ngón út và áp út chỉ còn nửa đốt. “Hôm nay, tao lấy cả gốc lẫn lãi!”
Hắn đi về phía Nhạc Nhạc.
Trong tay có thêm con dao gấp.
Bập.
Lưỡi dao ra.
Lạnh lóe sáng.
“Bắt đầu từ con bé trước.” Hắn liếm môi. “Cho nó nếm thử…”
“Cho tôi nếm gì?”
Giọng tôi vang lên từ cửa.
Tất cả đồng loạt quay lại!
Tôi đứng ở cửa.
Ngược sáng.
Bóng kéo dài.
“Mẹ!” Nhạc Nhạc tỉnh, vừa khóc vừa gọi.
Gã bọ cạp túm lấy nó.
Dao dí sát cổ.
“Đứng yên!” Hắn cười nham hiểm. “Không thì tao cắt tiết nó!”
Tôi dừng lại.
Nhìn hắn.
“Bọ Cạp.” Tôi .
“Ồ, ‘chị Tẫn’ còn nhớ tôi?” Hắn giọng châm chọc. “Vinh hạnh thật!”
“Thả nó ra.” Tôi .
“Thả?” Hắn như nghe chuyện cười. “Trần Tẫn, mày cũng có hôm nay à? Ngày xưa oai lắm ! Hả? Dẫn người quét sạch chỗ tao! Cắt đứt ăn của tao! Phế luôn thằng em tao…”
“Em mày,” tôi cắt , “hiếp dâm không thành, cầm dao chống bắt.”
“Địt mẹ mày!” Mắt hắn đỏ ngầu. “Người của mày phế nó! Quăng nó từ tầng ba xuống!”
“Hắn tự nhảy.” Tôi nhìn thẳng. “Để chạy trốn.”
“Mày câm miệng!” Dao dí mạnh .
Trên cổ Nhạc Nhạc hiện vệt máu.
Nó đau hít một hơi.
Nhưng không khóc.
Đôi mắt to trừng trừng nhìn gã bọ cạp.
“Mày muốn gì?” Tôi hỏi.
“Muốn gì?” Gã bọ cạp cười điên. “Quỳ xuống! Lạy tao ba !”
Ba tên bịt mặt còn lại vòng ra.
Tay có đồ.
Ống thép. Dao chém.
“Mẹ đừng quỳ!” Nhạc Nhạc đột nhiên hét. “Hắn là kẻ xấu!”
Gã bọ cạp vung tay tát ngược!
“Con khốn, im miệng!”
Bốp!
Mặt của Nhạc Nhạc hất sang bên.
Sưng ngay lập tức.
Máu rỉ khóe môi.
Trong người tôi có sợi dây nào đó.
Đứt phựt.
“Bọ Cạp.” Giọng tôi hạ xuống lạnh như băng.
“Quỳ không?” Hắn dí sâu thêm một phân.
Mặt Nhạc Nhạc nhăn lại vì đau.
Nhưng vẫn cắn môi.
Không khóc.
Tôi nhìn chằm chằm gã đầu trọc Bọ Cạp.
“Tao đếm đến ba.”
Hắn hừ khẩy: “Dọa …”
“Ba.”
“ trò quỷ gì!”
“Hai.”
mắt hắn bắt đầu dao .
“Một.”