Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Kiếp trước, ta là một nữ nhi nông, chết cóng vì đói rét.

Khi mở mắt lại, ta đã chuyển sinh thành Đại tiểu thư Tướng phủ.

Ta bắt đầu điên cuồng ăn cơm, chẳng màng thứ gì khác.

Không ngờ, nhờ vậy ta chữa lành tinh thần mọi người, trở thành kẻ cả cưng chiều.

1

Tuyết lớn, gió thổi mạnh suốt 3 ngày, chút lương thực cuối trong cũng cạn sạch.

Mẫu thân đã đói đến ngất xỉu, mấy đệ muội nhỏ tuổi co ro ôm nhau sưởi ấm.

Chúng vì đói quá mà khóc òa.

Ta cũng rất đói, nhưng ta phải đi tìm thức ăn chúng.

Ta chỉ một lớp áo, xách cái giỏ bước khỏi cửa, đi mấy bước đã chết cóng vì đói lạnh.

Trước lúc tắt thở, cảm giác đói rét ấy khiến ta ám ảnh vô về chuyện cơm no áo ấm.

Ta cầu khấn ông trời, kiếp xin ăn không hết cơm, không hết áo…

mở , ta thấy mình đang nằm trong một căn lộng lẫy.

Ta nằm trên giường gỗ đỏ, đắp chăn lông ngỗng ấm áp.

Trong đốt lò sưởi, còn thoảng mùi thơm ngọt ngào.

Y phục trên người mềm mại, tựa hồ làm bằng lụa, không một miếng vá.

Cớ sao lại có nơi thoải mái thế , hay đây chỉ là ảo giác khi ta sắp chết?

Ngay lúc ấy, một cô nương búi hai búi tóc, vận lục y chạy vào, : “Đại tiểu thư, cuối tiểu thư cũng đã tỉnh!”

“Đại tiểu thư ư?”

Ta trò chuyện vài câu với cô nương ấy, mới hiện tại ta là Đại tiểu thư của Tướng phủ, tên Liễu Tích Tích.

Còn kia là nha hoàn ta, gọi là Tiểu Thiền.

Ta đã bệnh mấy hôm, giờ mới tỉnh lại.

Tiểu Thiền khóc : “ nhân đã dặn, Đại tiểu thư mấy ngày nay chẳng làm thêu thùa, phải giảm bớt khẩu phần… Đại tiểu thư, người thật đáng thương…”

Ta đang mải nghĩ không khẩu phần sẽ bị cắt xén sao, chẳng ngờ bếp lại mang tới hai bát cơm trắng, một dưa chuột trộn, một củ sen rim mật, một bắp cải xào, một khoai sọ xào mộc nhĩ, còn có một bát trứng hoa nấu dưa muối.

Tiểu Thiền : “Cái gì thế , chó cũng chẳng ăn, đến chút thịt băm cũng không có…”

Vậy còn hết lời, ta đã bắt đầu điên cuồng ăn cơm.

Bốn món một ! Lại thêm cơm trắng! Mỗi thứ nguyên liệu đều tươi ngon! Còn có muối!

Còn cầu chi hơn!

Đúng là cuộc sống thần tiên!

Đời trước, trên bàn cơm ta từng có quá hai món ăn.

Dầu muối là thứ hiếm hoi, nghèo thường chẳng mua nổi, chỉ đành ăn đạm bạc.

Mấy cọng dại nuốt vào bụng cũng không.

Cơm trắng, phải đợi Tết mới dám mong.

Thấy ta ngấu nghiến ăn, Tiểu Thiền ngơ ngác.

“Đại tiểu thư, xin người đừng tự giày vò mình… Nô tỳ đi xuống bếp lấy thêm món ngon…”

“Sao? Chẳng lẽ đây không phải thứ ngon nhất trên đời sao?”

“Á?”

“Á gì, mau ta ăn, nhỡ bữa chẳng ăn nữa thì sao?”

“Đại tiểu thư, người có ngốc không… …”

“Đừng khóc! Có cơm có , phải cười mới đúng!”

Ta gắp một miếng dưa chuột bỏ vào miệng Tiểu Thiền.

Có lẽ cũng hơi đói, đành ăn ta.

Có điều ăn chẳng bao nhiêu, đã buông đũa.

Trong , món ăn dường chẳng có sức hấp dẫn.

Xem , đã nhiều ngày thế nào là cái đói.

Cơm xong, ta hỏi: “Ta có quần áo chứ?”

“Có thì có… chỉ là… đều là hàng cũ, nhân đã lâu rồi không may áo mới đại tiểu thư…”

Ta mở tủ quần áo, bên trong có hơn chục bộ đông phục, màu sắc và kiểu dáng đều khác nhau, đẹp y phục tiên nhân trong tranh Tết.

Hơn nữa, không một chỗ rách, tất cả đều nguyên vẹn.

Ta mừng quá, nhảy cẫng tại chỗ suốt nửa giờ.

2

Ta chọn bộ áo bông đỏ, váy trắng ưa thích nhất để , rồi xoay mấy vòng.

“Tiểu Thiền, nhìn ta giống em bé trong tranh Tết không?”

… Đại tiểu thư chỉ đành những bộ đồ cũ thế , nhân thật quá hà khắc…”

“Dừng đê! Sao ngươi cứ động một chút là khóc thế? Có để ở, lại không dột, không gió lùa. Có cơm có lại có áo quần để , đây chính là ân điển trời! , ngày nào chúng ta cũng phải cười!”

“Vâng, tiểu thư…”

Tiểu Thiền nhoẻn miệng cười, song nét mặt vẫn buồn, khoé còn đọng lệ, trông rất hài.

Một lúc , Tiểu Thiền cầm đến mấy món thêu, bảo ta phải làm.

“Đại tiểu thư ngày nào cũng phải làm thêu thùa, nếu không sẽ bị nhân cắt bớt khẩu phần… Tiểu thư ốm mấy hôm, giờ phải mau chóng làm bù, nô tỳ cũng sẽ giúp người một tay.”

“Sao? Ý ngươi là ta chỉ ngồi trong , thêu thùa mỗi ngày là sẽ có đồ ăn ngon? Không tự mình cày ruộng, hái dại, không nuôi gà vịt, đi mười mấy dặm đường gánh , cũng chẳng bổ củi chẻ củi?”

“Á… phải…”

Ta ôm chầm lấy Tiểu Thiền, cười hồi lâu.

Xem , ông trời đúng là không bạc đãi ta.

Ta nhận lấy đống thêu kia, thấy đó là áo quần, giày khăn thấm mồ hôi nam nhân.

Ta hỏi: “Làm ai thế?”

lão gia với tam thiếu gia… Thực trong có nhiều thợ thêu, vậy nhân cứ bắt tiểu thư làm…”

“May đồ ̣ thân và đệ đệ có sao đâu. Phải rồi, bọn họ đã ăn no ?”

Tiểu Thiền: “…”

Ta thêu hai giờ thì xong hết mấy món đó.

Ta đòi Tiểu Thiền đưa thêm việc, lại ngạc nhiên không còn gì nữa.

Ta phải mất một hồi mới hiểu: Ở Tướng phủ, người hầu mới phải làm việc, còn ta chỉ hưởng thụ. Ngay cả người hầu, cũng chẳng phải gắng sức suốt ngày dân nghèo.

Hoàn thành thêu thùa xong, bữa tối mang đến còn tinh xảo hơn bữa trưa, mỗi món ta đều không nhận .

Nhờ Tiểu Thiền giới thiệu, ta mới đây là nấm và thạch hộc, cháo cua bể, sườn xào chua ngọt, hạt dẻ hầm lạp xưởng, món sữa ngọt hấp đường.

Bữa ăn xong, dường đã bù đắp mọi khổ sở kiếp trước.

Một lúc , trời đổ mưa to, bẩn lênh láng trong sân.

Tiểu Thiền : “Viện chúng ta cũ nát thế , nhân cũng không tu sửa…”

Trong sân vốn định trồng hoa, nhưng mẫu thân đích xuất ta không chuyển loài hoa quý sang, lại chẳng xây hàng rào, nên chỉ còn mấy ụ đất nhỏ.

Mỗi khi mưa xuống, mưa rửa trôi bùn từ mấy ụ đất đó.

Ta nhìn đám bùn trong sân, lại thấy hứng thú lạ thường.

Nhiều bùn thế, trồng bao !

Ta bảo Tiểu Thiền mua nhiều hạt , gieo khắp sân, ngày ngày siêng năng tưới .

Tiểu Thiền tròn kinh ngạc: “Đại tiểu thư học trồng từ đâu vậy?”

“Ờ… ta xem sách .”

Chẳng mấy chốc, cải con đã mọc.

Giá đỗ từ đậu xanh cũng có thể ăn.

Ngày nào ta cũng xào một cải hoặc giá đỗ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương