Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Nàng kinh ngạc nhìn ta: “Tỷ là ngạ quỷ đầu thai đấy à?”

“Sao muội biết?”

“…”

Nhị muội rốt cuộc cũng bật cười.

5

Lúc này, tam đệ bước tới, tặng hai chiếc đèn cho ta và nhị muội.

“Hai vị tỷ tỷ, bình thường các tỷ làm áo, may giày cho đệ, đệ chẳng có gì báo đáp, vừa rồi ngoài mua đèn tặng các tỷ.”

Ta nhận đèn, nâng niu vô cùng.

Nhị muội như vương nỗi sầu, khẽ thở dài.

Ta hỏi vì sao, nàng đợi tam đệ đi xa mới mở lời.

“Haiz, muội thích đèn thỏ, tam đệ lại mua đèn … Cũng không trách đệ ấy, đệ là đích tử, sinh đã tôn quý, nào để tâm thứ nữ như muội thích gì. Há cớ gì muội phải mở miệng, khiến đệ ấy khó xử.”

“Hả? muội bảo đệ ấy mua thêm chiếc đèn thỏ là được.”

“Như thế gượng ép lắm… Tự nói thứ mình muốn thì mất ý nghĩa. Đệ ấy đã không bận lòng sở thích muội, muội tội gì phải nói thẳng, càng thêm ngại…”

“Sao?”

Ta nghĩ nát óc cũng không hiểu những vòng vo ấy.

Chắc là nhị muội ăn ít quá mà.

Thế là ta nàng xuống bếp ăn đêm.

Nàng ban đầu không chịu.

ta nhờ bếp nấu cho ta một tô mì canh sò điệp, còn vừa ăn mặt nàng.

Rốt cuộc nàng không nhịn , nhỏ nhẹ: “Cho ta húp chút canh đi.”

Ta đưa tô, nàng nhấp một ngụm, như chưa húp gì.

Ta vỗ vai nàng: “Ôi, muội ăn thoải mái, đừng sợ! Muội ăn ít quá nên hay ốm đấy.”

Nói rồi, ta múc thìa canh cho nàng, ép nàng uống nửa bát, nàng muốn chối cũng không kịp.

Uống xong, mặt nàng hồng hào, trông khỏe hơn.

“Thế nào?”

“Mỗi ngày tay chân ta đều lạnh, giờ thì không lạnh nữa.”

“Từ nay ngày nào ta cũng muội ăn khuya.”

Ta cầm hai chiếc đèn , đưa nàng về phòng.

Tới cửa, ta treo một đèn lên cửa nàng.

Nàng từ chối: “Nếu tỷ thích , mang hai về đi.”

“Đèn hay đèn thỏ, có gì khác nhau đâu? Treo ở đẹp mà. Để ta kể muội nghe một câu chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Ngày xưa có một nữ hài nông, khi đi chợ thoáng thấy đèn . Mấy chiếc đèn ấy thô mộc, kém xa đèn bây giờ, giá 10 văn tiền một . Nàng rất muốn mua, nàng không đủ tiền. Nàng ôm nỗi mong nhớ suốt đời, vẫn chẳng được.”

“Nàng chưa bao giờ tích góp 10 văn tiền ư?”

“Không, nàng 17 tuổi đã chết đói.”

“Thật thảm.”

Nhị muội không còn chê đèn , bèn treo luôn trong phòng.

Từ đó, ta thường nhị muội đi ăn , tình cảm tỷ muội cũng dần thân thiết.

Nàng tuy ăn ít dần biết tận hưởng niềm vui việc ăn uống.

, nàng chưa từng vì được ăn mà cảm thấy hạnh phúc.

Ta khó nhọc lắm mới khiến nàng cởi mở một chút, chẳng ngờ, Ngũ Hoàng tử lại tới, hồi hôn ước với nàng.

Ngũ Hoàng tử vốn chẳng được sủng, mấy năm đính hôn cùng nhị muội.

Giờ hắn được lập làm tử, chê nhị muội không xứng, liền từ hôn.

Hắn đính hôn với Tần Dao, con gái phó, lễ thành hôn sẽ cử hành 3 tháng nữa.

Với nhị muội, đúng là sét đánh giữa trời quang.

Ta cũng vô cùng tức giận.

Khó khăn lắm mới dỗ nhị muội vui vẻ, tử nói một câu đã khiến nàng trở nên u uất.

Ta tới phòng nàng, quả nhiên nàng đang khóc.

“Giờ ta thành trò cười cho kinh thành… Ta chẳng còn gì nữa…”

Ta nắm tay nàng: “Làm sao muội không có gì? Muội có ăn, có xiêm áo, trang sức đẹp. Hơn nữa, thân sinh mẫu thân muội vẫn còn, còn ta thì đã mất mẫu thân từ lâu. So như thế, muội còn tốt hơn ta nhiều lắm.”

“Tỷ không hiểu đâu, bị hồi hôn là nỗi nhục nhã to lớn…”

“Từ hôn thì từ hôn, có gì ghê gớm đâu, đâu cản trở ta với muội ăn . Hôm nay bếp có gà hấp sa khương, túi phúc tứ hỷ, vịt hầm bát bảo, thêm canh măng nấu thịt xông khói.”

Nhị muội lắc đầu: “Ta chẳng muốn ăn…”

ta không khách sáo nữa.”

6

Ta ăn hết phần trưa muội ấy, còn liếm sạch đĩa.

Nhị muội kinh ngạc hỏi: “Tỷ không vì ta sao?”

“Cũng có chút đấy, ăn là việc lớn trên đời, trời sập cũng không thể bỏ bữa. Thấy bao nhiêu món ngon thế này, mấy cũng bay biến hết.”

“Ta không làm được.”

“Để tỷ dạy muội.”

Ta xuống bếp làm mấy khoai tây, còn dùng dao khắc thành hình mặt cười.

Rồi mang đĩa khoai tây tới cho nhị muội.

“Muội xem mấy khoai này, trông vui mắt chưa.”

khoai tây cũng đang cười nhạo ta…”

“…”

Ta chịu hết , bèn tay khóe miệng đang trễ xuống muội ấy lên.

“Cho ai gia xin một nụ cười!”

“Phì.”

“Muội muội, ta bảo muội nghe, áp lực tinh thần, muội xem nhỏ thì nhỏ, muội xem to thì đè muội không thở . Nếu muội vương vấn chuyện không vui, sẽ giày vò muội mãi. Hôm nay muội còn ngồi khóc được, là vì muội là Tướng phủ. Người nghèo dù gặp chuyện gì, cũng phải nghĩ cách lấp bụng , đâu còn thì giờ mà .”

Nhị muội nghe ta nói, ngơ ngác hồi lâu, rốt cuộc ngừng khóc.

Nàng lấy lại tinh thần, ăn sạch đĩa khoai tây, rồi nhận xét: “Dở.”

“Hôm nay lần đầu ta làm khoai, không có kinh nghiệm, lần chắc chắn ngon hơn.”

“Ừ, lần ta vẫn ăn.”

Vài ngày , Hoàng hậu mở yến tiệc trong cung, ta và muội cũng được mời.

Ta đoán yến tiệc cung đình hẳn nhiều món ngon, nên rất háo hức.

Nhị muội lại do dự: “Trên điện ấy, tử và cô nương Tần Dao cũng sẽ , ta…”

“Kệ bọn họ, chúng ta đường hoàng mà đi, ‘thua người không thua trận’.”

Được ta động viên, nhị muội theo ta tới cung.

Ta cố ý không trang điểm, sợ lát nữa ăn uống nhễ nhại trôi phấn son.

Vừa , mấy thế gia đã trỏ bàn tán về chúng ta.

Ta mặc kệ, nhị muội đi thẳng.

Một chặn đường, cười khẩy.

“Chà, chẳng phải nhị họ Liễu vừa bị từ hôn sao? Mặt mũi đâu mà còn ló ngoài ?”

Nhị muội suýt bật khóc, ta liền đáp trả: “Nếu ta có mồm tàn tạ như ngươi, ta mới chẳng dám ló mặt.”

“Ngươi… giỏi cãi thật đấy, Liễu đại ! Ta nói cho ngươi biết, muội muội ngươi bị từ hôn sẽ ảnh hưởng tới hôn sự ngươi. này ngươi cũng chẳng ai thèm rước!”

chúc ngươi sớm xuất giá, một lần sinh tám đứa, đẻ cho già.”

Nàng ta tức tái mặt, còn ta cười thật tươi.

Ta cùng nhị muội tìm một chỗ đẹp ngồi xuống, hết ăn mấy món nguội dọn sẵn.

Nhị muội vẫn hơi căng thẳng, ta liền gắp cho nàng một lưỡi vịt.

Đúng lúc nhị muội đang gặm lưỡi vịt, tử đi tới, trông có vẻ khó chịu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương