Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vốn dĩ tôi tưởng anh sẽ nói vài lời khách sáo, ngờ Bùi Thời Việt lại đáp: “Không phải.”
Rồi im lặng luôn.
Đường phía thông thoáng, bắt đầu lăn bánh, tôi há miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại .
Khi dừng ở cổng trường, tôi vừa định ơn rồi xuống thì Bùi Thời Việt lấy điện thoại ra:
“Tống Tri Nghi, thêm thông liên lạc đi, sau này có việc gì cứ tìm tôi.”
?
Tôi trao đổi thông liên lạc với anh trai diễn hạng A này cơn mơ màng.
Nhưng cũng chỉ dừng ở việc có thông liên lạc , anh không động liên hệ tôi, tôi cũng không phiền anh.
Giống một lần “kết bạn” đơn thuần .
Việc quay lại trường yếu là để bảo vệ luận văn .
đó, tôi đã gửi bản draft cho giáo hướng dẫn, giáo sư đưa ra khá nhiều ý kiến chỉnh sửa, sau đó tôi lại gửi những ý kiến này cho giáo hướng dẫn ‘ trên trời rơi xuống’ nhóm chat xem , vị đó có vẻ không ưng lắm.
Khi tôi nói sắp đến ngày bảo vệ, Trang Linh nhắn lại: “Khi nào , người ngoài có được vào trường không? Chị muốn đến dự.”
“…”
Bạn cùng lớp vốn đã biết luận văn của tôi được cao nhân chỉ điểm, nếu cô đến, chắc chắn sẽ đám fan nhỏ chặn kín lối đi.
May mà cuối cùng Trang Linh cũng bỏ ý định này.
Nhưng cái giác về trường một chuyến lại bạn bè điên cuồng hỏi thăm“Trang Linh với Khương Thời Uyên có thật không?”, “Hứa Sơ Đồng với Triệu Kỳ có thật không?” chứ?
quan tâm tôi với Viễn Hằng có thật hay không, bạn cùng phòng thẳng thừng nhận xét: “ cậu chỉ hợp cạ .”
Buổi bảo vệ diễn ra suôn sẻ, luận văn còn được đánh giá là xuất sắc.
Đúng là phần thưởng xứng đáng dành cho tôi.
18
Đi thử vai ba không đậu, nhưng bốn thì .
Thực ra đất diễn cũng không khác nhau là .
Nhưng không sao, có vai diễn là tuyệt lắm rồi.
Ông gọi điện đến, giọng phấn khởi: “Tri Nghi, cô quen Bùi Thời Việt bao giờ ? Quản lý của anh nói năm sau Bùi Thời Việt có một bộ phim, còn vài vai phụ, bảo cô chọn một vai.”
?
“Tôi xem kịch bản rồi, vai này phân cảnh không ít đâu, gửi vào email cho cô rồi đấy, tự xem đi nhé,” giọng ông đầy hứng khởi, “ hôm nữa tôi sắp xếp cho cô một quản lý, hay là cô muốn tôi đích thân quản lý cho cô?”
Nửa câu sau còn mang chút mong đợi khó .
“, sếp ơi, sếp đi lo việc lớn đi, sắp xếp người khác cho tôi là được rồi.”
Cuối cùng tôi cũng giác “ dư” này đâu ra, là ông , còn lại mọi người trông vẫn rất chuyên .
đây tôi chỉ nghĩ xong sẽ đi bình thường, ngờ lại rồi nghệ sĩ, Weibo cũng có kha khá fan rồi.
tháng ngắn ngủi mà cách một đời.
Lớp học diễn xuất vẫn đều đặn tham gia, kỹ năng diễn xuất của tôi làng giải trí nội địa vẫn chưa đủ dùng, cần phải nâng cao hơn nữa.
Nhưng tôi mãi không , sự ưu ái của Bùi Thời Việt dành cho tôi rốt cuộc là vì sao.
Lần này vào đoàn phim mất tháng, đến khi đóng máy, tôi giác mình vừa trải một cuộc tôi luyện.
Nghỉ ngơi một thời gian, thậm chí còn về nhà ăn Tết.
Mẹ tôi xót xa, bảo tôi gầy đi, rồi kêu người nhà thịt dê bồi bổ cho tôi.
Tết ăn mập lên, khi vào đoàn phim lại phải giảm cân.
Lần này là đoàn phim của Bùi Thời Việt, anh không chỉ là diễn mà còn là đạo diễn, phân cảnh của tôi không ít, nhưng vì kỹ năng diễn chưa , tôi “hành” không nhẹ.
Bùi Thời Việt không mắng người, nhưng cái tính bám lấy từng chi tiết nhỏ khiến đoàn cũng công việc này “hành hạ” đôi phần.
có hôm đau bụng kinh, liên tục NG hơn mươi lần, Bùi Thời Việt thấy cô không ổn, liền lên tiếng cho nghỉ một ngày.
Tôi và xây dựng được chút “tình đồng chí”, tôi đưa cô về khách sạn, đến nơi, cô không kìm được mà bật khóc.
“Tri Nghi, tính Bùi Thời Việt cầu toàn thế này, sao em chịu được anh ?”
Hả?
Tôi ngơ ngác: “Người đi phải đều sao?”
“Ý chị là sao em chịu được khi yêu anh cơ mà?”
!
lầm to đùng này đâu ra ?
Thấy tôi phủ nhận, khó : “Trừ em ra, những diễn khác đều phải thử vai để vào đoàn. đó phó đạo diễn nói em còn thiếu danh tiếng, vai của em vốn có diễn nổi tiếng hơn muốn nhận, nhưng Bùi Thời Việt đứng ra bảo lãnh cho em, nhà đầu tư mới chịu yên.”
“Em với anh không phải người yêu, lẽ là họ hàng?”
“…Có khi vì bọn em là đồng hương chăng?” Ngay cả tôi cũng không vào câu này.
Sau này, vì tôi cũng chịu không ít “tra tấn” lúc quay, cuối cùng giữa tôi và Bùi Thời Việt không có gì.
Càng tiếp xúc nhiều, tôi và Bùi Thời Việt càng thân quen hơn.
Bỏ sự khắt khe đối với tác phẩm, anh là người rất .
Ngày đóng máy, tôi vui vẻ xách hành lý, chuẩn đặt vé máy bay về nhà.
Bùi Thời Việt gọi tôi lại: “Anh cũng định về Ngô Thành một chuyến, đi cùng nhé?”
?
19
Xã hội ít nhiều cũng phải có những mối quan hệ giữa người với người, Bùi Thời Việt không chỉ là một ngôi sao, anh còn là một mối quan hệ quý giá.
Tôi có lý do gì để chối.
Dù sao cũng chỉ là tiện đường mà.
Trên đường về, ban đầu tôi còn ngắm cảnh ngoài cửa sổ, sau đó buồn ngủ, đầu cứ thế tựa đại vào một điểm nào đó.
“Tri Nghi, đến nơi rồi.”
Có người khẽ lay tôi, mở mắt ra đã thấy đôi mắt sâu thẳm của Bùi Thời Việt ẩn dưới vành mũ.
Tôi ngẩn ngơ một lúc, nhìn chằm chằm vài giây, rồi buột miệng: “Mắt anh đẹp thật đấy.”
Lời khen chân thành thốt ra không suy nghĩ, nhưng ngay sau đó, tôi nhận ra điều gì đó không ổn.
Hình tôi vừa tựa vào vai anh thì phải?
Người mặt khẽ cười dưới lớp khẩu trang: “Dậy đi, đến rồi.”
Tôi cứ tưởng xuống máy bay là mỗi người một ngả, ngờ Bùi Thời Việt gọi tài xế đến đón, nhất quyết muốn đưa tôi về nhà.
“Anh Bùi, em tự về được mà, anh không cần đưa đâu, thật đấy.” Sau khi quen hơn, tôi cũng mọi người, gọi anh là anh Bùi.
“Không sao, tiện đường.”
Tôi vẫn không chuyện “tiện đường” anh nói, nhưng Bùi Thời Việt kiên quyết đưa tôi về.
Thực sự quá nhớ nhà, tôi đành lên anh.
Đến cổng, tôi xách vali xuống, vui vẻ tạm biệt Bùi Thời Việt:
“Anh Bùi, em về đến nhà rồi, hôm nào anh cho em địa chỉ, em thăm anh. Hôm nay ơn anh nhé!”
Nói xong, tôi quay người chạy thẳng vào nhà, để ý chiếc phía sau rẽ đi hướng nào.
Về nhà, ăn uống, tắm rửa, đi ngủ, giác yên bình tách biệt với thế giới.
Sáng hôm sau, mẹ tôi bảo: “Con còn nhớ anh Ánh Trăng nhà hàng xóm hồi nhỏ không?”
“Sao thế ạ?”
“Tối cậu cũng về, sáng nay mẹ thấy đỗ sân nhà mới biết.”
Tôi nhướn mày: “Trùng hợp sao?”
“Ăn sáng xong, con theo mẹ chào hỏi một tiếng, dù sao cũng cùng ngành, đứa cũng có chung đề tài nói chuyện.”
“Vâng.”
Chỉ ra ngoài một lúc mà mẹ tôi lại nhớ tới chuyện vui hồi nhỏ: “Tên ở nhà của cậu còn là do con đặt nữa đấy.”
“Có chuyện đó sao ạ?”