Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta cười hì hì, kể chuyện bán giày ra một lượt.
“Sao hả, giỏi chưa, giờ mỗi ngày ta kiếm được bảy văn tiền đó.”
“Đến Tết, ta không chỉ mua thịt, còn mua bột mì trắng và trâm cài tóc nữa.”
Trâm cài tóc làm bằng lụa quấn dây đồng mảnh, đủ loại màu sắc kiểu dáng.
Phu nhân họ Trần ở tiệm thêu trên trấn chính là nhờ làm trâm phát đạt, trâm bà làm còn đẹp cả hoa thật.
Chỉ là một chiếc trâm đã bốn mươi văn, ở thôn ta, món phải ghi vào sính lễ mới dám nhắc tới.
Trời dần chạng vạng, oi nồng ban ngày cũng nhạt đi ít nhiều.
Ta ôm bát thịt về nhà, đến cửa mới phát hiện Cương Tử ca vẫn đứng đó, bóng lưng tĩnh lặng, sắc mặt mơ hồ, rõ đang nghĩ điều chi.
Mùng tháng Sáu.
Hôm nay còn nóng ngày trước, ta, Nhị Nha và Hổ đều nóng đến mức không chợp mắt được, chưa đến canh đã dậy nhau xay làm hũ.
Sau khi bán hết hũ, ta ngồi bệt dưới đất bắt đầu chiếu cỏ.
Một tấm chiếu cỏ dành một nằm phải dùng đến năm bó cỏ, tức là hết năm mươi văn tiền.
Muốn một tấm đủ huynh muội ngủ, ít nhất cũng phải tốn một trăm văn tiền mua cỏ và ngày công.
Nhưng nghĩ đến gương mặt đỏ bừng vì nóng bức của Nhị Nha và Hổ, ta vẫn cắn răng mua mười bó cỏ.
“ nương, chiếu bán bao nhiêu vậy?”
Ta ngẩng đầu , thì ra là vị thúc thợ săn hôm qua mua giày của ta.
“ thúc, chiếu ta không bán, là để dùng nhà mình. Nếu thật sự muốn mua, chỉ riêng tiền cỏ thôi cũng phải một trăm văn đó.”
Chiếu cỏ là thứ, bán đắt thì không ai mua, bán rẻ thì lại bằng giày kiếm được.
Những nhà nghèo đều là tự mình nhặt từng bó cỏ lấy, còn nhà giàu thì khinh thứ chiếu cỏ, ta toàn nằm chiếu trúc với chiếu ngọc.
thúc thợ săn “ừm” một tiếng, gãi đầu, có vẻ hơi ngại ngùng:
“ nương à, tay ta vụng, không làm được thứ tinh xảo , thê tử ta lại mất sớm, trong nhà chỉ còn đứa con gái mới năm tuổi.”
“Hay là thế , ta lo phần cỏ, lại đưa mươi văn tiền công, giúp ta một tấm chiếu hai nằm, được chăng?”
“ mươi văn?”
Nghe con số , ta không nhịn được bật thốt .
Mặt thúc lập tức đỏ bừng:
“ nương, giúp ta một tay đi, con bé nhà ta nóng quá nên đêm nào cũng khóc.
“Ta cũng là thật còn cách nào, nếu thấy ít, ta có thể trả , chỉ là có thể phải để sau một thời gian…”
“Không không không.”
Thấy thúc hiểu lầm, ta vội vàng xua tay.
“Ý ta là, mươi văn nhiều quá, năm mươi văn là được .”
“Chỉ có điều, cỏ nhiều quá ta không mang về được, thúc phải đưa đến tận nhà ta, đợi ta xong mang ra chợ đưa lại thúc.”
[ – .]
Nói qua nói lại, cuối ta và Trần thúc hẹn nhau, đúng giờ ngày mai, thúc mang cỏ đến, ta về thôn Thanh Thủy.
Chỉ là chuyện tiền công, thúc vẫn nhất quyết trả ta mươi văn.
Trên đường về nhà, lòng ta vui như mở hội.
mươi văn đó, dù ta có bán hết mười lăm cân hũ và một đôi giày trong ngày, cũng chỉ kiếm được bảy văn thôi. mươi văn đối với ta nói, đúng là một món tiền lớn.
Lạnh qua nóng lại tới, thu thu hoạch, cất trữ.
chốc đã sang tháng Mười Một, tiết trời mỗi ngày một lạnh .
Ban đêm đi ngủ, huynh muội ta phải chen chúc nằm chung một chỗ, y phục cũng phải cởi ra đắp trên tấm chăn vải.
Chỉ là áo trong toàn nhồi bằng bông lau, nhìn thì có vẻ dày, nhưng cản nổi hơi lạnh.
Chưa được ngày, Hổ đã ho sù sụ, ta đếm lại số bạc trong tay, cắn răng đi mua sáu lạng bông.
Chỉ là khi bắt tay vào làm thì lại bối rối.
Chúng ta , mỗi chỉ có hai bộ áo hè, một bộ áo và hai quần.
đến thì mặc chồng cả hai áo hè vào trong, khoác áo .
Hai quần may liền với nhau, nhồi bông lau vào trong, chỗ đầu gối thì lót , đợi đến khi trời ấm lại thì gỡ ra.
Giờ đây vải vóc không đủ, nếu muốn làm áo bông, thì chỉ còn cách may hai chiếc áo hè lại thành một.
Nhưng làm thế thì đêm ngủ còn gì để mặc trong, đành phải cắn răng đi tiệm vải mua hai mét vải gai.
Sáu lạng bông , làm được áo bông, mỏng thôi, mặc sát trong, quấn một lớp , cuối khoác áo nhồi bông lau ra , ấm áp vô .
Hổ vui vẻ nhảy cẫng , tay cứ mân mê mãi áo bông mới mặc trên .
Ta dùng rau dại và bã nấu một nồi canh, rắc một nhúm muối nhỏ, định bụng trước khi ngủ sẽ đút nó ăn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lúc đang nấu canh trong bếp, sân bỗng vang tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?”
Ta lau tay bước ra .
“Cương Tử ca? Sao huynh lại đến đây?”
Nửa tháng không gặp, hình như huynh lại cao chút nữa, dáng cũng vạm vỡ hẳn.
“ Nha,” Cương Tử ca nhíu mày, thấp giọng hỏi, “nghe mẫu thân ta bảo, muội vẫn đi bán hũ hằng ngày sao?”
Tất nhiên , ta gật đầu, trong lòng có chút khó hiểu, không biết sao huynh lại hỏi thế.
Huynh nhíu mày càng sâu, giữa trán lộ rõ một nếp nhăn hình chữ “xuyên”.
“ Nha, trời mỗi ngày một lạnh, đường núi cũng khó đi.
“ tháng tới, muội đừng đến trấn nữa, đợi sang xuân hãy đi.”
Nói xong, huynh đưa ta một gói vải, mở ra thì thấy trong có hai thỏi bạc vụn.
Cầm ước chừng, e là còn cả một lượng.
“Cương Tử ca.” Ta vội vàng gói lại, nhét trả lại vào tay huynh . “Số tiền ta không thể nhận, ta tự nuôi nổi mình.”