Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Tôi hiện ra visa khi đang tìm tiền trong xe. Tôi có thói quen sẵn tiền trong phong bì, đề phòng bất trắc.
Có hai chiếc phong bì, tôi tùy tiện mở một cái, thấy tờ visa liền cảm thấy kỳ lạ trong lòng.
Đặc biệt , đó lại là visa đến Nga.
Ai cũng biết Nga đang trong thời chiến, đến đó này khác nào tự chuốc khổ vào thân.
Trong phong bì còn vài tờ giấy mỏng, tôi lấy ra xem kỹ, là thư mời làm việc và vài giấy tờ tùy thân.
Tờ nào cũng ghi rõ tên “Trọng Duy”.
Trọng Duy là chồng tôi. Chúng tôi kết hôn 12 năm rồi, có một con trai 6 và một con gái 3 .
Thư mời ghi rõ, từ ngày mồng một sau, Trọng Duy chính thức được bổ nhiệm làm Tổng kỹ sư đại diện tập đoàn tại Nga, thời hạn công tác là 5 năm.
Mà khi đó đã là ngày 24. Tức là muộn nhất vào cuối này, chồng tôi máy bay sang Nga làm việc.
Toàn bộ chuyện này, một người vợ như tôi hoàn toàn không hề hay biết.
Khi tôi ném visa xuống trước mặt Trọng Duy, mặt anh ta lập tức trắng bệch.
Anh ta vội chạy đến bên con gái đang ngồi xếp hình: “Nguyệt Nguyệt, lại , bố chơi cùng con nhé. Cái này không phải lắp như vậy .”
Anh ta quá hiểu tôi, biết tôi không cãi nhau trước mặt con cái và người lớn.
vậy, suốt mấy ngày sau, tôi không có lấy một được nói chuyện riêng với anh ta.
Khi thì anh ta đang chơi với con gái, khi thì nằm ru con trai ngủ, lại ngồi trò chuyện với bố mẹ.
Mãi đến tối trước ngày đường, anh mới giao hai đứa trẻ cho bà rồi lặng lẽ ngồi xuống bên giường tôi, im lặng nhìn tôi không nói một lời.
Chúng tôi yêu nhau từ năm 20 , kết hôn khi 23, quen biết nhau đã 15 năm. Và là đầu tiên tôi nhận ra, người đàn trước mặt lại ích kỷ đến vậy.
Câu đầu tiên anh ta nói là: “Anh sợ em ngăn cản. Anh không bỏ lỡ cơ hội này.”
Tôi phẫn nộ: “Vậy anh bảo em phải làm sao? Một mình chăm hai đứa con, còn phải cho bố mẹ anh nữa?”
“Em cố một chút, Miểu Miểu, anh, bọn trẻ. Sau đợt này trở , anh khác. Có được chức phó tổng. Năm năm anh ở bên đó, mỗi năm có mười lăm ngày nghỉ, anh chắc chắn thăm. Lương thì vừa có trong , vừa có bên kia.”
2.
“Cố gắng? Anh nói nghe dễ quá.”
“Con trai vừa vào lớp một, mọi thói quen học tập, sinh hoạt đều cần định hình lại. Nó phải thích nghi, và đình cũng phải phối hợp. vốn đã không phải chuyện dễ. Không chỉ đưa đón mà còn phải kèm học bài.”
“Con gái thì mới vào mẫu giáo, hiểu quy củ, phải uốn nắn dần. Anh quên bao nhiêu chuyện phiền toái ở trường mẫu giáo rồi sao? Ba năm trời em làm thủ công, sổ trưởng thành cho con trai, đó anh nói gì? Anh bảo sau này mọi thứ của con gái anh làm!”
“Nhà người khác có bà phụ giúp. Bố mẹ anh từ năm 50 đã đến an dưỡng. Chi phí sinh hoạt, y tế mỗi không hề nhỏ, em từng than phiền nửa lời. Vậy mà anh sự nghiệp riêng, còn bàn bạc với em đã em gánh hết mọi thứ.”
“Trọng Duy, anh không chỉ ích kỷ, mà còn quá tàn nhẫn.”
Tôi kích động, giọng không kìm được mà lớn dần.
Mẹ chồng đã đứng ngoài gõ cửa: “Tiểu Miểu à, hai đứa có gì thì nói nhẹ nhàng thôi, đừng to thế. Dù gì thằng Duy cũng là đàn , bị mắng vậy khó coi lắm. Mà cũng đã 10 đêm rồi, hai đứa nhỏ còn đang ngủ, đừng chúng tỉnh dậy. Mà tôi đau lưng lắm, lỡ tụi nó dậy thì chị tự đấy.”
Trọng Duy vội nói: “Mẹ, con đang bàn chuyện với Miểu Miểu, mẹ cứ phòng trước ạ.”
Mẹ anh ta lẩm bẩm “nói gì cũng không được”, rồi bỏ .
Tôi cười lạnh nhìn Trọng Duy. Sau lưng anh là một tấm gương, trong đó phản chiếu gương mặt chua chát, gắt gỏng của tôi. Tôi chợt nhớ đến một câu: “Cuộc đời trả lại bạn đúng kiểu gương mặt bạn trao cho nó.”
Tôi nghĩ, thật đúng quá.
Mà tất cả những điều này, đều nhờ vào “công lao” của người đàn trước mặt.
Kẻ đầu sỏ gây ra tất cả, mà vẫn có ngồi đó bình tĩnh, từng bước phân tích thiệt với tôi.
3.
“Miểu Miểu, em cũng biết rõ môi trường trong tệ đến mức nào mà. Ba năm qua, công ty anh năm nào cũng cắt giảm nhân sự, đặc biệt là cấp trung. Những người lớn , lương cao, mỗi đến đợt tinh giản là anh lại nơm nớp sợ.”
“Việc của em thì ổn định thật đấy, có ổn đến thì mỗi cũng chỉ được vài đồng lẻ, với cái nhà này thì khác nào muối bỏ biển.”
“Thời gian trôi qua, sức khỏe của ba mẹ chỉ ngày càng giảm sút. Việc học của Sao Sao với Nguyệt Nguyệt sau này cũng cần đầu tư đúng mức. Nếu bây anh không tranh thủ vươn , thì đình mình biết phải làm sao?”
“Em nói anh ích kỷ, chỉ nghĩ đến triển cá nhân, phải triển cá nhân cũng là đình sao? Anh cũng chỉ cho em và hai đứa nhỏ một cuộc sống tốt , ba mẹ em và ba mẹ anh đều có chỗ dựa già mà thôi.”
Nghe thật hay ho.
Quá hay ho rồi!
đình nhỏ của chúng tôi, tuy không gọi là giàu có, ít nhất cũng đủ ăn đủ mặc, không thiếu thốn thứ gì.
Tôi làm ở doanh nghiệp nhà đã mười năm, chức vụ cũng từng bước thăng tiến. Cấp trên trực tiếp của tôi đang chuẩn bị nộp đơn nghỉ hưu sớm lý do sức khỏe, và tôi chính là người được ấy chọn làm người kế nhiệm. Gần tôi cũng đã bắt đầu chuẩn bị hồ sơ điều chuyển.
Còn công việc của Trọng Duy thì mới bắt đầu khởi sắc hai năm gần . Trước đó, từ tiền vay mua nhà đến vay mua xe, tôi đều là người gánh phần chính. Tôi không hiểu sao mức lương mười triệu mỗi của tôi lại trở thành “vài đồng lẻ” trong mắt anh ta.
Có đúng là không được như thu nhập từ ngành công nghệ mà anh ta đang theo, tôi vẫn luôn cố gắng làm việc chăm chỉ, nghiêm túc cho đình. Vậy mà, những nỗ lực của tôi lại bị xem nhẹ đến thế sao?
Tất nhiên, chuyện này, cho dù anh ta có thật sự cầu tiến hay mở rộng tương lai chăng nữa, thì cái quan trọng nhất vẫn là — anh ta hoàn toàn không tôn trọng tôi. Một chuyện lớn như vậy, ngay trước khi định bỏ lại hết mọi thứ cho tôi cáng đáng, anh ta thậm chí không buồn bàn bạc với tôi một .
Tôi hỏi thẳng:
“Ba mẹ anh có biết anh sắp ra ngoài không? Còn là đến một quốc đang có chiến tranh nữa?”
4.
Anh ta lắc đầu nói:
“Anh nói với họ. Sức khỏe ba mẹ không tốt, đừng họ phải lắng thêm. Dù là sang Nga phải đến vùng chiến sự, rất an toàn. Đến đó cứ bảo là công tác trong là được rồi.”
“Vậy nên nếu hôm đó em không hiện ra, anh vốn định đến tận tối nay mới nói với em đúng không?”
Anh ta cúi đầu, im lặng không đáp, dùng thái độ tiêu cực và yên lặng đối phó.
Tôi lại nhìn vào gương, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Tôi tự nhủ, không đáng , người đàn này thật sự không đáng chút nào.
Anh ta ích kỷ, hèn nhát, yếu đuối, không có chút trách nhiệm nào.
Từng ấy năm đóng vai người chồng tử tế, chỉ cần lợi ích của bản thân bị ảnh hưởng, thì bất kể là người hay việc, anh ta đều có vứt bỏ không do dự.
Tôi kéo chăn , nằm xuống, chùm kín đầu rồi nói:
“Đã không gì lay chuyển được quyết định của anh, em cũng không cố nữa. Chúc anh thượng lộ bình an. Tối nay em ngủ một mình, anh ra phòng làm việc .”
Tôi cảm nhận được anh ta đứng bên giường rất lâu, mãi đến khi nghĩ tôi đã ngủ rồi, mới nhẹ nhàng mở cửa rời khỏi phòng.
Sáng hôm sau, tôi dậy sáu rưỡi chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa nhỏ, sau đó lượt đưa chúng đến trường. Khi tôi quay nhà tám chuẩn bị làm thì Trọng Duy đã rời khỏi nhà.
Vali của anh ta không còn nữa, tủ quần áo của anh cũng trống một nửa.
Mẹ chồng nhìn tôi đứng thừ người trước chiếc tủ trống, liền :
“Duy Duy công tác rồi. Con nhớ gọi điện quan tâm nó nhiều một chút nhé, một mình ở xa vất vả lắm. Tối qua mẹ thấy nó ở trong phòng làm việc cả đêm không tắt đèn. Sáng nay con dậy làm đồ ăn sáng mà ồn ơi là ồn, cả khu nhà chắc đều bị đánh thức đấy. Con không thấy , mắt Duy Duy hôm nay thâm quầng hết cả rồi, nhìn mà hoảng.”
5.
Do được dạy dỗ từ nhỏ, tôi vốn là người không dễ gì tỏ thái độ với người lớn .
Năm thứ tư sau khi kết hôn, tôi sinh con trai đầu lòng là Trọng Tinh. Ba mẹ chồng lấy cớ sang chăm cháu và chăm sóc tôi, rồi dọn vào sống chung với vợ chồng tôi.
đầu tiên còn bế cháu được vài , sau đó mẹ chồng tôi suốt ngày kêu đau lưng, ba chồng thì nói đầu gối có chấn thương cũ nên không làm được gì. Chung quy lại giúp được việc gì, ngược lại Trọng Duy cứ phải xoay quanh hai người họ mãi.
Dù vậy, suốt bao năm sống chung, tôi từng to với họ nào.
Khi nghe mẹ chồng nói những lời như thế, nghĩ đến vẻ mặt vô trách nhiệm của Trọng Duy, tôi lập tức đáp:
“Không sao, từ ai làm phiền anh ấy được nữa. Còn nữa, nếu mẹ với ba không quen nếp sống ở thì cũng có quê. Lịch sinh hoạt của con với tụi nhỏ không thay đổi được, lẽ lại bắt các cháu nghỉ học à?”
Nói xong, tôi xách túi công sở bước ra khỏi nhà. Trước khi đóng cửa còn nghe bà ấy lầm bầm:
“Sao mà nóng tính vậy chứ? Duy Duy sống kiểu gì không biết nữa! Bực chết được!”
Tôi còn tới cơ quan thì đã nhận được cuộc gọi từ Trọng Duy.
Chắc anh ta đang ở sân bay rồi, xung quanh ồn ào người và thanh đặc trưng của sân bay.
“Em đuổi mẹ quê là sao vậy? Ban ngày em với tụi nhỏ đều không có ở nhà, ba mẹ tự được mà. Tối đến còn có phụ em trông con, không tốt sao?”
“Quê không có máy sưởi, mẹ lại không hợp tính với dì hai, ngày nào cũng cãi vã ầm ĩ. Nhỡ mẹ tức giận rồi xảy ra chuyện gì thì phải em với anh đều phải sao?”
“Miểu Miểu, em là người luôn hiếu thảo với cha mẹ mà. Ba mẹ em đối xử với em như vậy mà em còn không chấp nhặt, vẫn chu cấp cho họ đều đặn. Huống gì ba mẹ anh là người hiền lành như thế…”
Câu đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Cảnh tượng địa ngục ở ngôi nhà khi xưa chợt hiện trong đầu tôi, khiến tôi suýt nữa không cầm nổi vô lăng trên đường đến chỗ làm.