Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

chương 1

1.

Khi cánh cửa được mở ra, cả nhà hàng xóm đang ngồi cơm. coi như không hề nhìn thấy tôi mà điềm nhiên uống.

Mãi đến khi tôi nhẹ cánh cửa: “Xin lỗi, phiền một chút ạ.”

Dì Hà đang bóc tôm cho cháu trai lớn, nhíu mày nói: “Không thấy nhà người ta đang cơm ?”

Tôi đứng ngay ngắn cửa, mỉm cười lễ phép đáp: “Chào dì ạ, con vừa tan ca là chạy sang ngay để với dì chuyện nhà vệ sinh bị rò nước.”

Dì ta nhếch mép tỏ vẻ khó chịu, rồi ngoảnh lại gọi con dâu: “Tiểu Vương, đi thắp nén hương lên đi con! Trong nhà tự dưng có mùi gì lạ lắm.”

Sau khi hương được thắp, dì Hà chắp vái vái mấy cái rồi tạo dáng thong dong như không. Liếc sang tôi một cái đầy hờ hững: “ chứng minh là nhà tôi rò nước?”

“Dạ kỹ thuật của khu chung đã kiểm tra rồi ạ.” Tôi lễ phép nói chuyện với bà.

“Chung nói thì là ?” Không quan tâm tới sự lễ phép của tôi, dì Hà tỏ thái độ lạnh lùng.

Tôi khựng lại một chút, rồi đề nghị: “… hay mình mời thêm giám định độc lập đến kiểm tra cho khách quan hơn?”

Dì Hà ngồi nghiêm chỉnh ghế sofa, lần tràng hạt Phật châu ra chiều đoan trang: “Cũng được, nhà tôi sẵn sàng phối hợp chữa.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

kịp mừng lâu thì dì ta bồi thêm một câu: “ nếu thì cô phải bỏ . Ngoài ra, phải bồi thường thêm cho tôi một khoản phí tổn thất nữa.”

Tôi ngẩn ra một chút rồi nói: “Dì ơi, là nhà dì bị rò nước hỏng trần nhà con mà…”

Tôi còn đòi bồi thường hư hại của nhà mình, chỉ mong dì chịu chỗ bị rò thế mà cuối cùng thành ra lỗi tôi ?

Dì Hà liếc tôi một cái, giọng điệu đầy lý lẽ: “ là nhà tôi bị rò nước đấy, tôi không gấp. Cô mới là người có nhu cầu thì cô phải chi chứ.”

Tôi nghĩ bụng dù gì cũng là hàng xóm, ngẩng hay cúi đều gặp. Nhịn được thì nhịn vây:

“Hay là thế này dì nhé, con đồng ý chịu một nửa chi phí chữa.”

Dì Hà nhếch mép cười khẩy: “Thế nếu tháo ra kiểm tra mà không phải lỗi do nhà tôi thì ?”

Ừ thì, là có khả năng đó…

con cam kết, nếu tháo ra không phải do nhà dì gây rò nước thì con sẽ tự bỏ ra phục hồi lại nhà vệ sinh như cũ cho dì. Đồng thời bồi thường thêm 3.000 tệ, nếu phát hiện là do dì thì dì chịu toàn bộ chi phí chữa nhé.” Tôi thoải mái nói.

Nghe , dì Hà bỗng ‘bốp’ một tiếng ném mạnh chuỗi Phật châu lên : “Tôi nói rồi mà, mấy người tỉnh lẻ cô suốt ngày tính toán thiệt hơn. là cái kiểu nghèo rớt mồng tơi.”

Tôi sững người, không ngờ đến nước này mà bà ta còn có thể quay ngoắt đổ ngược như không có chuyện gì.

lúc này thằng cháu trai lớn đang cơm đột nhiên trừng mắt, nó vớ luôn cái bát ném về phía tôi còn nhổ toẹt nước miếng xuống đất: “Ha ha ha! Ném chec mày đi, đồ nhà quê nghèo rớt… Đồ đáng ghét!”

Tôi bắt thấy thực sự bực mình.

cháu lớn của dì Hà ngày thường chạy rầm rầm tầng và đập phá ầm ĩ, còn nhỏ mới vài tháng thì oe oe suốt ngày đêm. Mấy chuyện đó tôi đều nhịn, hề mở miệng than lấy một câu vì nghĩ bụng nhà có con nít thì đành chịu.

tôi không ngờ, cái nhà này lại xử vô lý đến mức này.

Tôi lập tức mở điện thoại, lôi video rò nước và hình ảnh thiệt hại ra để nói thẳng: “Dì xem đi, ảnh rõ ràng thế này. Trần nhà con bị ngấm đến mức thế này rồi đây này!”

Ngay lúc đó, người con trai im lặng từ nãy giờ bỗng đập thật mạnh ‘rầm’ một tiếng, hắn ta chỉ thẳng mặt tôi rồi giận dữ quát lên: “Cô đến nhà tôi định la làng lên ? Cô con tôi sợ thì chịu trách nhiệm được không? Không biết phép tắc là gì thì mời ra khỏi nhà tôi ngay!”

Con dâu dì Hà cũng vội ôm lấy lớn, vẻ mặt cảnh giác như thể tôi là tội phạm sắp cướp nhà người ta.

Tôi: Ủa? Cái nhà này bị gì ?

Một cô gái miền Nam cao tới mét sáu như tôi, nói tử tế và lễ phép từ khi bước nhà. Cuối cùng bị đối xử như kẻ gây chuyện là ?

Dì Hà ngồi đó thong thả xoay tràng hạt trong , giọng đều đều không nhanh không chậm: “Người tỉnh lẻ chẳng biết điều gì cả, đến tận nhà người lớn nói năng om sòm. Nhà tôi cũng tử tế và đàng hoàng, nếu cô không bỏ ra thì mời về cho.”

Tôi cố giữ bình tĩnh, kiềm chế lửa giận trong lòng: “Dì , nếu nhà mình cứ tiếp tục cứng rắn như . Thì con buộc lòng phải nhờ đến pháp luật can thiệp thôi ạ!”

Nghe đến đây dì Hà bỗng cười phì một tiếng, cứ như tôi vừa kể chuyện cười bữa cơm: 

“Gì chứ? Tôi đã nói là nhà tôi sẵn sàng hợp tác rồi còn gì. Chính cô không chịu bỏ còn nhà người ta ầm ĩ, cô không có tí giáo dưỡng nào ?”

“Cứ đi kiện đi, đó cũng là quyền của cô mà. Chúng tôi nhà chờ tòa gửi giấy triệu tập thôi.”

2.

Thương lượng bất thành, tôi bực bội quay về nhà.

Cô bạn đang tạm nhờ nhà tôi chạy lại hỏi: “ rồi? Tầng chịu ?”

Tôi kể lại thái độ của cho bạn nghe.

Cô ấy nghe xong mà không thể tin nổi: “Cậu đã chủ động chịu một nửa chi phí mà cũng không đồng ý? Cái kiểu ‘gia đình tử tế’ gì mà lạ đời trời!”

Tôi với cô ấy là bạn đại học, cùng từ tỉnh ngoài thi lên thủ đô. Tôi học đạo diễn còn cô ấy học diễn xuất, hai hợp tính nên chơi từ hồi còn giảng đường.

Ra trường, dù gom góp mua được căn nhà nhỏ rốt cuộc là dân tha hương Bắc Kinh: không người , không quan hệ, không chỗ dựa. Nên khi gặp phải gia đình tầng hùng hổ như thế thì là một khó chống đỡ.

Sau khi bạc, tôi quyết định gọi hết một lượt: từ ban quản lý chung cho đến tổ trưởng tòa nhà. Kết quả, không là không bị nhà mời ra ngoài.

Bạn tôi tính cách hiền lành, mềm mỏng lại dễ mềm lòng: “Tranh Tranh, có khi thật sự nhà người ta không có . Tớ nghe nói hết mấy nghìn tệ thôi mà, nếu gom lại thì mình lo được…”

Tôi vỗ vai cô ấy, nhẹ giọng hỏi: “Cậu còn nhớ cái xe sang đỗ góc hầm gửi xe không?”

Cô ấy ngơ ngác gật .

Tôi thở dài rồi nói: “Là của nhà đấy.”

Cô bạn tôi nghe xong thì tức đến mức bật dậy khỏi giường, suýt thì tự tát mình mấy cái: “Trời ơi, tớ hàng ngày phải cưỡi xe đạp điện đi mà lại thương hại cái nhà đó ! Tớ là một thánh mẫu sống rồi, lấy tư cách gì mà bắt nạt người khác trắng trợn như thế hả?”

Họa vô đơn chí.

Tối hôm đó nước rò tiếp tục thấm dây điện trong nhà tắm, phát ra tia lửa điện rồi gây nhảy cầu d.a.o khiến toàn bộ căn hộ mất điện. Tôi với bạn cuống cuồng gọi ban quản lý đến xử lý cả buổi mới xong.

Hai mắt thâm quầng, người thì rũ ra ngồi bệt ghế sofa thở dốc. Cách thông thường không thua, thì đành phải nghĩ đường vòng thôi.

Tôi nghiêng hỏi cô ấy: “Mẹ kế cậu mất rồi, cậu có buồn không?”

Cô ấy ngẩn người ra một lúc, sau đó gãi : “Hả? Cũng… bình thường.”

Tôi nghiêm mặt, dằn giọng: “Bình thường cái gì mà bình thường, mẹ kế cũng là mẹ mà!”

Ngay tại chỗ, tôi bóp chặt đùi cô ấy: “, ngay cho mình!”

Cô ấy lập tức bật : “Hu hu hu…”

3.

Tôi dắt theo cô bạn còn sụt sịt nước mắt, ra tới quảng trường tròn ngay cổng khu chung .

Nơi đó quanh năm có một nhóm dì về hưu tụ tập chuyện trò, phong thái cũng nghiêm nghị. Nhờ tinh thần tích cực ‘tố giác cái xấu’ mà được tổ dân phố tặng hẳn một tấm cờ khen ngợi.

Cô bạn tôi ngồi phịch xuống bồn hoa, nói câu nào đã bật . Cô ấy đến mức nghe cũng thấy chạnh lòng, nhìn thì xót xa.

Quả nhiên, đám dì nhanh chóng chú ý tới chúng tôi: “Ôi trời, con bé này bị thế kia?”

Tôi nhỏ giọng giải thích: “Nhà cậu ấy có tang, nên tinh thần suy sụp ạ.”

dì vừa vỗ về, vừa thì thầm bảo nhau phải giới thiệu bạn trai cho bạn của tôi để ‘giải khuây tinh thần’. Chuyện trò rôm rả một lúc, tôi liền mời dì ghé nhà chơi cho mát.

Vừa bước cửa đã thấy trần nhà bị thấm đến bong tróc, dì lập tức xì xào tán:

tầng hình như là nhà bà Hà không nhỉ?”

“Nhà đó trước giờ cứ tự nhận là gia đình tri thức, đi đứng nói đều bảnh bao mà có ngờ lại đối xử với hai con trẻ tội nghiệp thế này.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương