Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không khí chợt đông cứng lại.
Tiểu Minh từ tốn tháo kính, chậm rãi lau vết bẩn tròng kính rồi nhẹ nhàng thở dài: “ sao đây, nhóc con… Em không thích anh …”
Rồi đột nhiên ngẩng đầu, nở một nụ cười lạnh toát sống lưng: “ … nhưng anh muốn chơi với em mà.”
Cơ thể tức co giật kỳ dị, cổ nghẹo sang một bên rồi nhấn nhá đúng câu thoại đã luyện chục .
Không hổ danh là át chủ bài tôi đặt cược cao nhất.
Bịch một … bé sợ quá mà tiểu ngay tại chỗ. Dì Hà thì ngồi sụp xuống sàn, run lẩy bẩy sau đó vội kéo cháu nội dậy cuống cuồng bỏ chạy.
Bạn thân của tôi dán mắt vào màn hình giám sát, hậm hực nói: “Tranh Tranh , chơi không đẹp rồi đấy. Màn hay mà không cho tớ vai nào? Tớ người cũng không tệ đâu nha!”
Tôi thong thả nhấp cà phê, cười nhẹ không đáp.
Nếu không đoán sai… thì người tiếp theo ra sân khấu, sẽ là anh con trai nhà dì Hà.
8.
Không ngoài dự đoán, tối hôm đó con trai dì Hà đã lên nhóm cư mắng tôi xối xả:
“Cô gái tầng 13, cô đúng là đồ cặn bã!”
“Cô liên tục phát ra ồn, phiền mẹ tôi và hai đứa nhỏ! út nhà tôi mới có bốn tháng tuổi, ngủ ngon thì bị động cho tỉnh giấc. Đều là xóm với nhau, sao cô lại hành xử vậy?”
“Không tôn trọng người lớn, cũng chẳng yêu thương con nít đúng là không bằng súc vật. Tôi đã báo công an rồi!”
“Vì muốn gây sự với nhà tôi, cô còn một lũ khùng vào ở chung. hại người khác mà chẳng lợi lộc gì, đúng là vô liêm sỉ đến cực!”
“Mẹ tôi bị dọa đến phát bệnh, còn lớn giờ vẫn chưa ngừng khóc!”
Viết xong, anh còn tag hết mọi người nhóm cư . Rõ là muốn bêu tôi giữa bàn thiên hạ.
Tôi nhìn mà chỉ bật cười.
Thấy chưa, đến khi chuyện ảnh hưởng tới nhà mình thì mới biết đau.
Giờ thì bắt đầu nói lý rồi? sao lúc trước không thấy tử tế đi?
May mà tôi đã dọn tạm sang studio của cô bạn thân, nhà giờ chỉ còn Tiểu Hồ, Tiểu Đan và Tiểu Minh.
Tôi nhắn lại ngắn gọn: “Anh tầng 14 ơi, anh hiểu lầm rồi. Tuần trước tôi đã cho người khác căn hộ rồi mà.”
Con trai dì Hà chẳng thèm tin: “Cho kiểu người đó là không có trách nhiệm với cả khu chung cư!”
Tôi trả lời với giọng nhàn nhạt, cố tình pha thêm chút “thảo mai”: “Ôi, gây phiền toái cho gia đình anh thì tôi xin lỗi. Nhưng anh hiểu cho, nhà anh bị rò mãi không sửa nên tôi tìm mãi chẳng ai chịu . May mà có người không chê lại đồng ý dài hạn, là tôi ký luôn hợp đồng 5 năm.”
Con trai dì Hà gào lên: “Ý cô là sao? Tôi sống cạnh đám này suốt 5 năm ? Tôi yêu cầu cô tức đuổi hết bọn ra khỏi nhà!”
Tôi gửi một icon mặt cười: “Hay là này đi, anh sửa lại chỗ rò nhà anh, rồi chuyển cho tôi khoản tiền đền bù vì phá hợp đồng . Nếu ổn, tôi sẽ thử tìm người khác.”
Anh phát :
“Cô tầng 13, cô đừng có giả ngây giả dại nữa! Rò là chuyện riêng còn ồn là chuyện khác. Cô lấy chuyện này khơi chuyện kia, đầu óc cô có vấn đề ?!”
“Đồ hèn nhát! Không dám đối đầu chỉ giỏi chơi trò mờ ám sau lưng, có giỏi thì ra đây solo một trận. Tôi không đánh chec cô thì tôi không mang Trần!”
Tôi khẽ “hừ” một rồi nhắn lại đúng một câu: “Vậy thì… anh báo công an đi nhé.”
Gửi xong tin nhắn tôi tắt điện thoại, đắp mặt nạ và leo lên giường ngủ một giấc yên lành.
Đêm đó, cảnh sát thật sự đã tới.
Chỉ có điều, người bị đưa đi không tôi mà là con trai dì Hà.
Lý do? Hắn mang theo gậy, đập cửa xông vào nhà tôi còn túm cổ máy quay của Tiểu Minh đặt ở giữa phòng khách, ném thẳng từ tầng 13 xuống đất.
Đúng lúc đó, chiếc máy rơi trúng xe của một cư khác đậu dưới sân.
Tiểu Minh xông ra can ngăn thì bị hắn đẩy ngã, tức “phát huy sở trường”. Bật ngửa ra sofa rồi giả vờ ngất tại chỗ, xuất nhập tâm thì khỏi chê.
Toàn bộ sự việc đã camera ghi lại rõ ràng không sót giây nào.
Quá tốt… Tội xâm phạm gia cư, hành hung người khác, cộng thêm hành vi ném đồ vật từ cao xuống.
Từng ấy tội thôi là đủ nhà tầng … uống một bát canh nóng hổi từ pháp luật rồi.
9.
Rất nhanh sau đó, dì Hà nhận thông báo: con trai bà bị điều tra vì liên quan đến hành vi phạm tội hình sự.
Xâm nhập trái phép vào nơi ở của người khác, khung hình phạt tối đa lên tới 3 năm tù giam.
Ném vật từ tầng cao, mức án có thể từ 3 đến 10 năm tù.
Ngoài ra, còn bồi thường toàn bộ thiệt hại cho chiếc xe của xóm bị ném trúng, cộng thêm chi phí điều trị cho Tiểu Minh do bị hành hung.
Dì Hà ngồi bệt hành lang, vừa khóc vừa gào: “Nhà tôi không có tiền mà!”
Cư có xe bị đập bực đến tái mặt: “Con trai bà lái xe sang, ngày nào cũng lên mặt giờ lại ngồi đây khóc nghèo kể khổ?”
Dì Hà lí nhí biện bạch: “Cái xe đó là tạm đi ăn thôi, chứ nhà tôi còn nợ nần chồng chất…”
Chiều hôm đó, dì Hà xách theo chút quà tới tận nơi tìm tôi, giọng mềm hẳn đi: “Cháu gái , chuyện rò nhà dì đã gọi thợ đến sửa rồi. Cháu xem có thể nhờ bạn cháu viết cho một tờ đơn bãi nại không? Dù sao thì cũng là xóm láng giềng gần còn hơn xa mà…”
Tôi mỉm cười gật đầu đồng ý, xóa bỏ phần trách nhiệm liên quan đến việc “hành hung Tiểu Minh”.
Còn những chuyện khác?
Xin lỗi, tôi không có quyền quyết định.
10.
Sau đó, video ghi lại vụ tranh chấp do tầng rò mà không chịu sửa cuối cũng bị tung lên mạng, nhanh chóng leo lên top tìm kiếm xã hội.
Do nhóm chúng tôi ‘ vai người ’ quá nhập tâm, cảnh sát đã gọi cả ba người lại nhắc nhở giáo dục.
Nhưng đồng thời, màn trình đầy ‘ngẫu hứng’ của lại thu hút một lượng lớn cư mạng hóng chuyện:
“Quả nhiên, trị kẻ mặt dày chỉ có thể dùng kẻ mất lý trí.”
“Tôi ủng hộ team ba người , nhìn thôi đã thấy dễ thở hẳn ra.”
“Cười ná thở. Từ ngày tôi không cố gắng giữ hình tượng nữa, cuộc đời bỗng vui lên hẳn.”
“Đối với kiểu người không biết xấu hổ, lịch sự là lãng phí!”
Từ video đó, cư mạng mò ra tài khoản tự tạo nội dung của cô bạn thân tôi, đồng loạt nhấn theo dõi và trở thành fan của “ba vị đại viên chính nghĩa”.
Chỉ một tuần, lượng người theo dõi tăng triệu.
Tôi tranh thủ thời cơ, tức viết riêng cho một loạt kịch bản chủ đề “Người trị kẻ ác” và cho quay thành video ngắn.
Hiệu ứng tức bùng nổ.
Lượt xem tăng chóng mặt lời mời hợp tác tới tấp, cả hội bạn tôi đều… kiếm bộn tiền.
Hôm ấy, tôi và Tiểu Minh trở về lấy đồ. Vừa bước ra thang máy, liền chạm mặt dì Hà dẫn cháu trai lớn đi xuống.
Chỉ sau chưa đầy một tháng, dì Hà đã già đi cả chục tuổi.
Nghe đâu vụ án con trai bà bị tạm giữ vì gây rối vẫn chưa có kết quả. Hiện anh vẫn bị tạm giam tại đồn, khi con dâu cũng đã vài đến nhà ầm lên nói rằng sẽ kiện giành quyền nuôi con.
Vừa thấy tôi và Tiểu Minh, dì Hà thoáng hoảng. tức cúi đầu nuốt bọt, không dám mở lời.
nhau bước vào thang máy nên không gian chìm im lặng, cháu nội bà lén liếc nhìn Tiểu Minh.
Tiểu Minh liền chậm rãi nở một nụ cười mơ hồ: “ …”
Chỉ nghe “á” một , bé hét lên bỏ chạy sống chec không chịu quay lại.
Tối hôm đó, dì Hà lịch sự đến gõ cửa với vẻ mặt gượng gạo và cố nở một nụ cười: “Cháu gái , cháu có thể… đừng cho mấy người bạn đó tới nhà không?”
Tôi nhếch môi, nhàn nhạt đáp: “Dì Hà, cháu gọi dì là ‘dì’ là vì phép lịch sự. Dì sẽ không thực sự nghĩ mình có tư cách bề của cháu mà đòi quản chuyện bạn bè cháu chứ?”
Dì Hà luống cuống: “Không không, dì không có ý đó. Chỉ là… cháu trai nhà dì sợ bạn kia lắm.”
“ thì dì nên rèn cho cháu bé bản lĩnh mạnh mẽ hơn đi.” Tôi đâu có ý định kết thúc mọi chuyện dễ dàng .
Tôi cố tình dò rõ lịch trình sinh hoạt của cả nhà dì Hà, sau đó thường xuyên dẫn Tiểu Minh đi dạo quanh thang máy, hành lang, sân khu chung cư… “vô tình” đụng mặt bé.
nào gặp cũng bảo Tiểu Minh hồ hởi chào hỏi thật thân thiện, nào cũng y rằng bé khóc ré lên bị trúng tà… có mấy còn sợ tới mức tè ra quần.
Dì Hà tức giận đến độ báo công an.
Nhưng cảnh sát kiểm tra xong cũng chỉ lạnh nhạt đáp: “ thanh niên kia không vi phạm pháp luật gì cả.”
Không bao lâu sau, tôi nghe tin nhà tầng đã đăng bán căn hộ.
Bạn thân tôi đương nhiên là tức tới mặc cả, cuối cũng giá rẻ hơn thị trường và mua lại thành công.
Vài tháng sau.
Cả nhóm tụ tập ở tầng 14, mở tiệc ăn mừng bạn tôi chuyển về nhà mới.
Cô ấy giơ ly rượu vang, cười rạng rỡ: “Đạo Tranh, sau này chúng chính thức là xóm dưới rồi đó nha!”
Tôi cụng ly với cô ấy, môi khẽ cong lên: “Vậy thì… xin nhờ xóm mới, chỉ giáo cho nhiều nhé.”
(Toàn văn hoàn)