Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thầy Sử đập mạnh bàn, chỉ tay vào tôi: “Chu , tôi cảnh cáo , bịa đặt vu khống ác ý thì sẽ bị xử lý đấy!”
Tôi lạnh: “Tôi vu khống ác ý? Nếu thực sự công khai minh bạch, sao thầy không dám đưa căn cứ bình chọn, mà đe dọa tôi?”
Thầy Sử đẩy ghế , chân ghế cào vào sàn, phát âm thanh chói tai.
Và giọng thầy khó nghe hơn: “ thật kiêu ngạo, ai cho phép chuyện thầy giáo vậy! Mời phụ huynh! Gọi trường, tôi muốn chuyện rõ ràng !”
Mời phụ huynh?
Tôi hơi ngập ngừng.
So tôi, tôi chỉ là trò trẻ con, thầy Sử chẳng là tự chuốc lấy khổ sao?
chưa nghĩ xong nên hay , thầy Sử đã lên tiếng.
Thầy rõ ràng đã hiểu lầm sự im lặng tôi, đắc ý và khinh miệt : “ xin phép nghỉ nhỉ? Tính là vắng mặt không phép nhỉ? Đừng mong cầu xin tôi, không có tác dụng đâu! Loại học sinh , tôi đã muốn mời phụ huynh từ lâu rồi!”
Tôi lắc , trịnh trọng : “Tôi sẽ gọi ngay, kịp lúc trước khi thầy tan làm hôm nay.”
Thầy Sử nhìn tôi vẻ chờ đợi trò hề: “Từ Sơn Tây , tàu cao tốc mất sáu bảy tiếng, trừ phi máy bay— đã từng máy bay chưa?”
Tôi vừa nhắn tin vào nhóm gia đình, vừa trả lời thầy: “Ồ, không ở Sơn Tây. Nhà chúng tôi ở bên Tây Hồ có một biệt thự, vừa nghỉ mát mấy hôm nay.”
Thầy Sử đầy vẻ không tin: “Chu , nếu bị ảo tưởng thì bệnh viện mà chữa.”
Tinh!
tôi trả lời tin nhắn rồi.
“Ngay bây giờ không? ngay, bảo ông ta chờ!”
Tôi cất điện thoại, mỉm nhìn thầy: “Tôi sẽ không đâu, ở chờ để nhận xử phạt từ thầy.”
6
dù trong tin nhắn tôi đã miêu tả kỹ lưỡng việc thầy Sử coi thường nghèo và ưa nịnh giàu.
Nhưng tôi thề rằng, tôi thật sự không bảo tôi ăn thế khi .
tôi trung niên, chân tóc thưa thớt, nên đã cạo trọc .
Lúc , đàn ông trọc cánh tay xăm hình, đeo kính râm đính kim cương Cartier, áo hoodie Gucci có logo , tại sao trên cổ có sợi dây chuyền vàng to vậy?!
có là cha đã dạy tôi sống khiêm tốn, tiêu dùng giản dị không?
Bên cạnh ông là tôi, biểu cảm giống tôi, khó mà diễn tả thành lời.
Nếu tâm lý có thể thể hiện bằng hình ảnh, tôi chắc đã có hàng trăm dòng: Tôi không quen đàn ông .
Sau là hai đàn ông vest chỉnh tề, mỗi đều mang theo túi máy tính, trông cực kỳ chuyên nghiệp.
tôi qua tôi, nghiêng chờ được khen: “Sao hả, ăn thế ổn không? Nhà ở Hàng Châu không có nhiều quần áo, ba chưa áo lông chồn, lần sau ba bổ sung.”
Tôi yếu ớt khen ngợi: “Không, ba thế rất thời trang.”
Ba tôi hài lòng, bước thẳng về phía trước.
Tôi chạy nhanh, đẩy cửa văn phòng thầy Sử.
Vừa nhìn thấy tôi, thầy Sử đã bắt mỉa mai: “Ồ, biết quay à? Nếu hối hận thì xin lỗi tôi một tiếng, ba ngày ngày làm việc dưới , không dễ dàng gì…”
Thầy ngẩng lên, ba tôi và thầy đối diện.
Lưỡi thầy Sử thắt : “Ông là ai? Tìm ai?”
Ông chủ than bình tĩnh : “Ồ, tôi là ba Chu .”
Ông bổ sung thêm: “Chính là mà thầy , con bé không dễ dàng gì.”
Thầy Sử đẩy ghế đứng dậy, hơi lắp bắp: “Ông là ba Chu …? À, chào ông chào ông.”
Ba tôi lơ đễnh bắt tay thầy: “Cảm ơn thầy đã nghĩ thay tôi về việc có được hay không, thực , nhà chúng tôi có vài chục than, đừng con bé, cả trường không thành vấn đề.”
Tôi không nhịn được, bật .
Ông chủ than quả thực mạnh mẽ, nhưng tại sao kỹ năng khoe khoang ghê gớm thế nhỉ?
Vài chục than rốt cuộc là từ đâu , trong mơ à?
Tôi đứng phía sau thầy Sử, thầy không chú ý biểu cảm tôi, chỉ không ngừng gật .