Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vừa nhận sách, bạn học phía trước quay đầu, thấy cảnh .
Ôi không, càng sợ gì thì càng gặp .
Trong nháy mắt, đứa chạy ngay đến hỏi, tôi chặn trước: “ anh trai em.”
Nói rồi, tôi kéo đứa rời khỏi .
Đi đến khi không thấy bóng dáng Phó Dữ Từ, tôi mới thả tay.
Vừa ra, đứa túm tôi tám chuyện: “Uyển Uyển, anh trai cậu có bạn gái chưa? Đẹp trai như vậy chắc nhiều người theo lắm nhỉ?”
“Uyển Uyển, cho tụi tớ xin WeChat của anh cậu đi. Tim thiếu nữ của tớ nổ tung rồi!”
…
Tôi: “Anh ấy có bạn gái rồi, không tiện kết bạn.”
5.
Tan học, Phó Dữ Từ đến đón, tặng tôi một bó hồng trắng mà tôi thích nhất.
“Anh tối đưa em ra ngoài ăn, mẹ anh cứ nằng nặc muốn anh dẫn em về nhà. Nếu em không muốn, anh gọi nói ngay chúng ta không về.”
Tôi khẽ cười: “Nghe lời đi. Em nhớ đồ ăn nấu.”
Về đến nhà, vừa bước vào cửa, một cô gái mặc váy trắng đã chạy ùa tới ôm chầm Phó Dữ Từ.
Mẹ anh kéo tôi sang một bên, cười nói: “Uyển Uyển, sắp dọn cơm rồi, vào giúp một tay nhé.”
“Vâng.” Tôi gượng cười.
Không lâu sau, Phó Dữ Từ vào , giọng trầm lên: “Mẹ, sao mẹ lại dẫn cô ấy đến?”
Mẹ anh cau mày: “Con 28 tuổi rồi, tới lúc yêu đương kết hôn. Cả nhà chưa thấy con dẫn cô gái nào về. Con bé rất tốt, ba con chọn , từ gia cảnh đến mọi thứ đều…”
Chưa nói hết câu đã bị Phó Dữ Từ cắt ngang: “Mẹ yên tâm đi, con có người mình thích rồi. Con…”
Nghe đến “người thích”, tim tôi khẽ run, ngẩng đầu nhìn anh.
“Con cứ nói đi, mẹ nghe nhiều lần rồi mà có thấy con dẫn về đâu. Bớt gạt mẹ đi.”
Nói dứt lời, mẹ anh bưng đồ ăn ra ngoài.
Trong lại tôi và anh.
Phó Dữ Từ ôm tôi chặt hơn.
“Bị thấy thì bị thấy. Nhân tiện nói rõ quan hệ của chúng ta.”
“Em anh bây giờ chẳng có quan hệ gì. Mau em ra đi.” Tôi cau mày, giọng hơi nặng, căng thẳng cắn mạnh vào tay anh.
Anh nhìn vết răng đỏ trên tay, bật cười: “Uyển Uyển của anh lớn rồi.”
Nói xong, tôi ôm đĩa đồ ăn bước ra.
Anh không cho: “Em anh thì anh thả. Không … thì chờ mẹ anh bước vào đi.”
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Ngoài cửa lên mẹ anh, kèm bước chân.
“Dữ Từ, sao con và Uyển Uyển ở trong lâu vậy?”
Tôi hoảng hốt, cảm giác như bị bắt gian tại trận.
Mà Phó Dữ Từ lại kiên quyết như thể tôi không không .
bước chân càng gần, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôi vội thấp giọng: “Em , anh mau thả em.”
Phó Dữ Từ mỉm cười tay.
Cửa mở ra, mẹ anh bước vào.
Tôi bưng đồ ăn đi ra, giả vờ như chẳng có gì xảy ra.
Lúc ăn cơm, Phó Dữ Từ ngồi cạnh tôi.
Cô gái váy trắng thấy anh liên tục gắp thức ăn cho tôi, giọng chua lè: “Anh Dữ Từ đối xử em gái tốt thật . Nhìn mà ghen tị luôn. Ước gì anh trai em như anh.”
“Em gái gì mà em gái? Tôi đâu phải anh trai cô ấy. Giữa chúng tôi chẳng có quan hệ huyết thống.” Phó Dữ Từ nhướng mày phản bác.
Tôi giật mình, ho nhẹ, dưới bàn vươn tay cấu anh, bảo đừng nói nữa.
Tôi sợ anh nói thẳng chuyện trước , mẹ anh sẽ phản đối.
Bố anh từng nói, thích thì thích, không hợp thì vô ích. Yêu mà không được mới thường tình.
Tôi và anh… nào phải ngoại lệ.
Ăn được một nửa, tôi cớ khó chịu rồi lên phòng nghỉ.
Vừa nằm xuống, ngoài cửa gõ nhẹ cùng giọng người hầu.
Tôi không nghĩ nhiều liền mở cửa ngay.
Cửa vừa mở, trước mắt có Phó Dữ Từ, chẳng thấy người hầu đâu.
anh cố tình, tôi vừa đóng cửa thì anh đã bước vào, đóng cửa lại.
“Anh…” Tôi suýt hét lên.
Anh một tay giữ eo tôi, một tay lướt ở môi tôi.
Đúng lúc , bên ngoài lên mẹ anh, càng lúc càng gần.
Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Tôi hạ giọng: “Anh vào làm gì? Lát nữa mà…”
Chưa nói xong, môi anh đã áp xuống.
Thô bạo, dồn dập, tôi gần như không chống đỡ nổi.
Cùng lúc , giọng mẹ anh ngoài cửa: “Uyển Uyển, Dữ Từ không ở trong phòng con chứ?”
Tôi trừng lớn mắt, tay chống lên ngực anh, đập nhẹ muốn anh dừng.
anh cứ như không nghe thấy, càng hôn dữ hơn…
Rất lâu sau, anh mới tôi ra.
Tôi điều chỉnh hơi thở, run giọng đáp: “Không… không có, ạ.”
Mẹ anh “ồ” một : “Uyển Uyển, con không khỏe à? Trả lời mãi mới nghe.”
“Dạ không sao , chắc con nằm buồn ngủ quá.” Tôi ho nhẹ, trừng mắt nhìn bàn tay của Phó Dữ Từ đặt ở eo tôi mà nghịch ngợm.
May mà mẹ anh không nghi ngờ gì, hỏi thêm vài câu rồi rời đi.
Phó Dữ Từ áp sát, khóe môi cong lên: “Sợ bị phát hiện à?”
Không đợi tôi đáp, anh nói tiếp: “Yên tâm, cần em không muốn… anh tuyệt đối sẽ không để mẹ phát hiện.”
Nói rồi, anh bế tôi đặt lên giường, rồi xoay người bước vào phòng tắm.
Anh đi ra, trên người quấn đúng chiếc khăn tắm của tôi.
Tôi giật mình, tỉnh táo ngay .
“Anh… tại sao lại dùng khăn tắm của em?! Mau mặc đồ của anh rồi ra ngoài!”
“Trước giờ đâu phải chưa dùng.” Anh khẽ cười, giọng càng trầm hơn.
“Sao mặt em tự dưng đỏ vậy?
6.
“Lưu manh.”
Mặt tôi đỏ bừng, nằm trên giường, tiện tay chụp gối ném thẳng vào anh.
Nụ cười trên mặt Phó Dữ Từ càng lúc càng lớn.
Anh leo lên giường, một tay kéo tôi vào trong ngực.
Bị anh ôm trọn, mùi hương quen thuộc bao quanh tôi, khiến tim tôi bất giác an ổn hơn.
Giọng anh khàn khàn, thấp trầm bên tai tôi, nghe có chút mệt mỏi: “Đừng nhúc nhích, Uyển Uyển… để anh ôm một lúc.”
Một lúc lâu sau, tưởng anh ngủ rồi, tôi khẽ xoay người lại.
Anh hình như gầy đi so trước.
Tôi đưa tay ra, chạm vào mặt anh.
Chưa kịp chạm tới, tay tôi đã bị anh bắt .
Đôi mắt đen mở ra một khe mỏng: “Em dậy rồi à?”
Tôi vội rụt tay về.
“Anh chưa ngủ, anh đang nghĩ chuyện trước .”
Dứt lời, anh mở mắt nhìn tôi, giọng mang theo sự thăm dò: “Anh hỏi em một chuyện được không?”
“Anh hỏi đi.” Tôi nhìn vào mắt anh.
“Năm em tay anh vì gì? Em rốt cuộc sợ điều gì?”
“Em…” Không ngờ anh hỏi thẳng như vậy, tôi nhất thời không phải trả lời sao.
Phó Dữ Từ thở dài:“Thôi, để khi nào em muốn nói.”
Nói rồi, anh ghé sát tai tôi: “Mai em có tiết sớm, ngủ đi.”
7.
Sáng hôm sau, tôi vừa xuống lầu đã nghe mẹ Phó nói chuyện bà Trương.
“Bà Trương, bảo người làm dọn dẹp chỗ cho tôi, tối ông Phó về.”
Nghe bố anh sắp về, tay tôi run lên, cốc nước rơi xuống đất.
Mẹ Phó vội đi lại, lo lắng hỏi: “Uyển Uyển, con sao thế? Không khỏe à?”
“Không ạ… tại con cầm không chắc.” Tôi cúi xuống nhặt, lòng bối rối vô cùng.
“Đừng nhặt nữa, kẻo đứt tay. Để đấy đi.” Nói rồi bà kéo tôi ngồi vào bàn ăn.
Trước khi tôi ra cửa, mẹ anh dặn: “Tối nhớ về sớm.”
Tôi gật đầu cứng ngắc.
8.
Ra khỏi cửa thấy xe Phó Dữ Từ, tôi bước lên, cài dây an toàn.
“ bảo anh đi sớm rồi mà.”
Phó Dữ Từ bật cười khẽ: “Anh muốn ăn sáng em.”
Nói xong, bổ sung: “ chúng ta.”
Tôi nhìn hồ, sáng nay ăn được có mấy miếng, bụng hơi đói.
“Hình như sớm… hay em đi ăn anh nhé?”
“Được.” Khóe môi anh cong lên.
Anh rõ tôi đang viện cớ, không vạch trần.
Chúng tôi tới quán ăn sáng quen thuộc trước .
Mùi vị vậy, bố trí vậy, ông chủ vậy.
có quan hệ giữa tôi và anh trở nên mập mờ, như sắp đối mặt xa bất cứ lúc nào.
Tôi lần bố anh về nhất sẽ lại bảo tôi rời xa anh.
Cảnh tượng tay năm xưa, tôi không muốn trải qua thêm lần nữa.
Lần , tôi tuyệt đối sẽ không .
Phó Dữ Từ thấy tôi thất thần, bèn hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Tôi hoàn hồn lại, nói thật lòng: “Em đang nghĩ… sau chúng ta sẽ không xa nữa.”
Anh nhướn mày, bật cười: “ kiểu tỏ tình sến súa phiên bản mới à?”
“Anh nói linh tinh gì vậy.” Tôi đấm anh một .
“Em nói nghiêm túc.”
Phó Dữ Từ nắm nắm tay nhỏ đang đấm anh, thu lại nụ cười, giọng trở nên nghiêm túc: “Anh nói nghiêm túc. Chúng ta sẽ không xa nữa. em không được rời khỏi anh.”
Tôi vừa đáp “được” thì đã nghe anh tiếp: “Nếu chạy nữa, anh sẽ trói em lại.”
Tôi: “???”
anh nói đùa, không nhịn được lườm: “Đợi anh tìm được em trước đã.”
Sợ anh bắt bẻ, tôi đổi đề tài: “Không kịp rồi, anh đưa em đến trường đi.”