Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9.
đến, Phó Dữ Từ đến đón tôi.
Dù cả ngày đã cố chuẩn bị tâm lý, khi nghĩ đến việc đối mặt bố anh, tôi vẫn hơi run.
bữa , cô gái ngày hôm qua lại đến.
Hình như lần này là bố Phó chủ động mời.
“An An, con ăn nhiều một chút.” Bố anh mỉm cười nói.
Cô ấy cười tít mắt: “Con cảm ơn bác.”
Bố Phó thấy Phó Dữ Từ liên tục gắp cho tôi, liền thở dài: “Dữ Từ, con gắp cho An An nhiều lên. Sau này đứa còn phải sống với nhau cả đời.”
Tay tôi cứng lại.
Phó Dữ Từ đặt đũa xuống, giọng lạnh đi rõ rệt: “Ba mẹ, con nói nhiều lần rồi. Con và An An không thể, bây không thể, sau này càng không thể. Ba mẹ ép con nữa.”
Không khí lập tức căng thẳng.
Mẹ Phó vội xoa dịu: “Thôi ăn đi, chuyện này để nói sau.”
Ăn , về phòng, tôi đã nghĩ rất lâu.
Tình cảm là chuyện của người, không phải mình tôi gánh được.
Tôi anh từ phía sau.
“Anh không muốn biết năm đó em chia tay anh vì sao ?”
Anh khựng lại. Thấy anh muốn quay người, tôi ngăn: “ quay lại. Để em nói hết. Nếu anh quay lại… chắc em không nói nổi.”
Anh nhẹ giọng: “Ừ.”
Tôi bắt đầu nói: “Năm đó em đột ngột chia tay vì ba anh tìm gặp em. ấy nói ta không hợp, gia cảnh không hợp, em chẳng giúp gì được cho anh. Anh nên cưới người môn đăng hộ đối, giống như An An hôm nay.”
“Em nghĩ đi nghĩ lại… càng nghĩ càng thấy ấy nói . Em là không xứng với anh. Thích… hình như thật sự thua kém sự phù hợp. Em cứ tự nghi ngờ bản thân, cuối suy sụp, rồi nói chia tay.”
Nói đến đây, nước mắt tôi rơi xuống bờ vai anh.
Anh quay lại, nhìn tôi, nhẹ nhàng lau nước mắt.
“Được rồi, khóc nữa. Anh biết rồi.”
Anh kéo tôi vào ngực, chặt: “Là anh không tốt, để em tủi thân.”
Khi anh định đi ngoài, tôi hỏi: “Anh đi ?”
“Đi nói chuyện với ba anh. Không để ông ấy làm phiền em nữa.”
“ muộn rồi, mai đi. Mai em đi anh.”
Anh dừng lại, đầu: “Nghe em.”
10.
Tiếng điện thoại đánh thức tôi.
Tôi ngồi dậy, sợ làm anh tỉnh, liền khoác áo rồi chạy ngoài nghe.
Nghe , tôi vừa quay lại phòng thì gặp bố Phó.
Ông nói thẳng: “Uyển Uyển, thái độ của vẫn như . Con biết mình nên làm gì.”
Tôi cười nhạt: “Cháu sẽ không làm như nữa. Cháu cũng sẽ không chia tay anh ấy. Hợp hay không là chuyện của bọn cháu, không liên quan đến . Mong xen vào.”
Nói , tôi không cho ông cơ hội nói thêm, liền trở vào phòng.
Thấy Phó Dữ Từ còn ngủ, tôi thay đồ vội vã chạy đến sân bay.
Tôi vừa nhận được tin bà ngã từ trên lầu xuống, không biết sao rồi.
khi lên bay, tôi cho anh, định nói rõ chuyện tôi phải về gấp.
anh không nghe.
Xuống bay, tôi chạy thẳng đến bệnh viện.
Điện thoại hết pin, tôi cũng chẳng kịp xem.
Đến rảnh tay, tôi mới cắm sạc.
Vừa thấy hàng loạt cuộc nhỡ của Phó Dữ Từ, tôi định lại thì một giọng trầm mang theo run rẩy vang lên:
“Lộc Uyển Uyển!”
Tim tôi thót lại.
Quay đầu nhìn, Phó Dữ Từ lao tới tôi siết chặt.
“Em lại muốn bỏ anh đi không?! Điện thoại không nghe! Tin nhắn không trả! Một mình chạy về đây!”
“Em… em không có.” Tôi cảm nhận được vai anh ướt.
Anh… đang khóc?
Tôi ngẩng tay, nhẹ nhàng vỗ lưng anh, giải thích: “Em không bỏ anh. Sáng nay em nhận tin bà ngã từ tầng trên, thấy anh còn ngủ, em cuống quá nên đi liền. khi lên bay em có , anh không nghe. Xuống bay điện thoại lại hết pin… Em nghĩ đến bà nên quên mất.”
Nói , anh ngẩng đầu.
Đuôi mắt đỏ hoe.
Không thể nhầm—đó là nước mắt.
Tôi hôn nhẹ lên mắt anh: “Em không bỏ anh. Thật đấy.”
“Thật không?” Anh nắm tay tôi, giọng như làm nũng.
Nhìn vẻ mặt này của anh, y như đứa trẻ con, tôi bật cười: “Thật. Em thề.”
“Ba anh nói gì với em…”
“ nói gì cơ?” Tôi cười: “Em quên rồi. Dù nào, không ai được xen vào chuyện của bọn mình. Hợp hay không… tụi mình biết. Cuộc đời sau này là của mình, phải của người khác.”
Mặt anh đang ủ dột mới giãn : “Tốt quá… anh tưởng em lại suy nghĩ linh tinh.”
“Bà sao rồi?”
“Không sao, may không bị thương. Lát nữa làm thủ tục xuất viện được rồi.”
Trên đường đưa bà về, bà cứ giục: “Uyển Uyển mau về đi, còn phải đi học nữa. Bà không sao .”
“Bà ơi, con về rồi, để con lại với bà chứ.” Tôi thở dài.
Bà mỉm cười, mắt híp tít: “Nếu muốn lại với bà… thì nghỉ lễ dẫn cả Dữ Từ về.”
Thấy bà kiên quyết, tôi còn biết nhờ hàng xóm trông giúp.
Ăn , tôi và Phó Dữ Từ mới trở về.
11.
Xuống bay, tôi kéo nhẹ góc áo Phó Dữ Từ, hỏi: “Ba mẹ anh… bây chắc biết quan hệ của tụi mình rồi phải không?”
Anh khẽ “ừ” một tiếng: “ khi đến đây, anh đã cãi nhau với họ. Anh nói rất rõ ràng. Họ bảo từ không quản nữa, muốn sao thì tùy tụi mình.”
“Hả?” Tôi ngạc nhiên: “ ba mẹ anh không phải giận em chết luôn ? Quan hệ gia đình bị anh làm căng như …”
Phó Dữ Từ xoa đầu tôi: “Không liên quan đến em. tự trách. Tin anh, anh sẽ giải quyết mọi chuyện.”
Tôi đầu: “ về nhà… không phải sẽ rất ngượng ?”
“Anh định đưa em về.” Phó Dữ Từ cong môi cười: “ ta đi hưởng giới người.”
“ … có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”
“Không.” Anh nắm tay tôi, giọng nghiêm mà dịu: “Yên tâm. Mẹ anh biết rồi, bà còn ủng hộ tụi mình. Bà nói cứ để bà thuyết phục ba anh. Không lâu . Vừa hay ta có thời gian tận hưởng.”
Tôi hơi bất ngờ: “Mẹ anh ủng hộ? Em tưởng bà cũng nghĩ giống ba anh cơ.”
“ nghĩ linh tinh nữa.” Anh mở cửa xe, nghiêng người nhìn tôi: “Em là duy nhất. Dù phải bỏ lại cái gì, anh cũng sẽ không bỏ em.”
12.
Vài ngày sau, mẹ Phó nghe tôi sắp quay lại Pháp, nên đích thân đến trường hẹn gặp tôi.
quán cà phê.
“Uyển Uyển, con với Dữ Từ qua Pháp rồi cũng phải thật tốt nhé.”
Mẹ anh cười dịu dàng.
“Nếu dì biết sớm quan hệ của đứa, dì đã khuyên ba nó từ lâu rồi.”
Bà nhấn giọng đầy bực bội: “Ông ấy là đầu óc cứng nhắc. không sao, ông ấy không ý thì dì ý.”
Tôi bật cười, giọng mềm lại: “Dì yên tâm. Dù có phản đối, tụi con cũng sẽ không chia tay nữa.”
“ cần đứa hạnh phúc là được rồi.”
…
Vài ngày sau, Phó Dữ Từ tôi sang Pháp.
Tôi đi học, anh đi làm.
Một hôm tan học, anh tới đón thì nhìn thấy tôi đang nói chuyện với một bạn nam.
Ghen đến mức mặt sầm.
Anh đi lên , choàng tay tôi vào ngực, còn một tiếng: “Bé cưng.”
Rõ ràng là đang muốn đánh dấu chủ quyền.
Về đến nhà, anh ép tôi vào tường, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, càng lúc càng dữ dội.
“Em chê anh già ?”
Tôi không trả lời, anh càng hôn mạnh hơn, như trừng phạt.
“Em không có.” Tôi nghiêng đầu né đi: “Em nói chuyện học hành thôi. Chuyện này anh cũng ăn giấm sao.”
“Ừ. Anh không thích cậu ta. Sau này tránh xa một tý.”
Nói rồi, anh lại ghì tôi xuống hôn tiếp.
cơn mê loạn, tôi cảm giác có thứ gì đó lạnh lạnh đeo lên ngón tay mình.
Ngay sau đó, giọng anh trầm thấp vang bên tai: “Uyển Uyển… ta kết hôn nhé.”
Tim tôi khựng lại.
Cúi đầu nhìn…
Là một chiếc nhẫn kim cương hồng.
“Đẹp quá…” Tôi siết chặt tay ngắm nó.
“Thích không?” Phó Dữ Từ vừa hôn vừa dụ tôi.
“Em mà không ý… anh định đưa cho người khác ?” Tôi lườm anh.
“Em cố tình hỏi không?” Anh bắt đầu trêu tôi.
Tôi sợ anh làm loạn thật, liền đáp luôn: “Em ý! Được chưa!”
13.
Tốt nghiệp thạc sĩ, tôi và Phó Dữ Từ về nước.
Vừa về, ba mẹ anh đã hẹn tụi tôi đi dã ngoại.
Nghe mẹ anh nói, lần này là do ba anh chủ động đề nghị, vì muốn nói chuyện với tôi.
Quả nhiên, vừa đến nơi, ba anh đã nói về chuyện năm đó, còn xin lỗi tôi.
Có lẽ tuổi già khiến ông nghĩ thoáng hơn, không còn phản đối như xưa.
Không khí gia đình dần trở lại như .
có quan hệ của tôi và Phó Dữ Từ là thay đổi hoàn toàn.
Không biết anh lấy bó hoa trắng, nhét vào tay tôi, rồi kéo tôi đi xem phong cảnh.
Gió xuân thổi qua.
Tôi bó hồng trắng, nắm tay anh, chạy về phía hoàng hôn.
Anh quay đầu lại mỉm cười với tôi.
Ánh mắt veo ấy khiến nhịp thở tôi rối loạn.
Bị ánh chiều tà chiếu vào, bóng anh chợt mờ đi rồi lại rõ …
Như biến thành chàng trai mặc phục cấp ba năm ấy.
Chính văn kết thúc ——
Ngoại truyện (Đoạn tỏ tình sau khi tốt nghiệp cấp ba)
Tôi tốt nghiệp cấp ba, tôi vốn hẹn đi du lịch với mấy đứa bạn thân.
sân bay, tôi thấy một chị gái khóc, nói: “Cả đời chị hối hận nhất là lúc trẻ không dám bên người mình thích. Sau này sẽ chẳng còn yêu ai như nữa.”
Câu nói đó đâm thẳng vào tim tôi.
…
Tuổi trẻ không dám bên người mình yêu là một chuyện hối hận biết bao.
đầu tôi lập tức hiện lên gương mặt Phó Dữ Từ.
Tôi nhớ anh.
Muốn cạnh anh.
Muốn ngay lập tức nói với anh rằng tôi thích anh.
Dù anh không ý… thì ít nhất tôi cũng không hối hận.
là hôm đó, tôi đổi chuyến bay, bay đến thành phố anh đang thi đấu.
May mà tôi đã xin địa khách sạn của anh từ .
Xuống bay, tôi chạy thẳng đến đó.
Khi anh thấy tôi, tôi tưởng anh sẽ vui.
Không ngờ…
Anh nổi giận.
Lần đầu tiên tôi thấy anh nổi giận với tôi.
Anh bế tôi vào phòng, đóng cửa cái rầm: “Lộc Uyển Uyển! Em mới tốt nghiệp đã lông bông khắp nơi, còn đi một mình! Em biết ngoài kia nguy hiểm nào không?!”
“Em không biết.” Tôi say, nói bừa.
Anh càng tức: “Em còn uống rượu?! Mặc váy ngắn kia mà dám chạy khắp nơi?!”
Tôi : “Em… uống một chút… để can đảm.”
Anh bật cười tức : “Can đảm cái gì?”
“Em… có chuyện muốn nói. Giấu lâu lắm rồi.”
Tôi nhìn anh mơ màng như mơ.
“Được, nói đi. Anh nghe. Anh muốn biết em chạy đến tận đây để nói cái gì!”
Anh kéo lỏng cà vạt, tháo cúc áo, trông vô bực bội.
Tôi lại thấy oan, nước mắt lưng tròng: “Anh mắng em… anh trốn em… không nghe điện thoại em… Anh nói tốt nghiệp cấp ba sẽ tặng quà cho em, mà hôm nay sắp hết rồi, em chưa thấy gì cả…”
Ngọn lửa anh dịu xuống, khóe môi cong thành nụ cười: “Em đến đây… là để đòi quà?”
Anh bước lại, muốn chạm mặt tôi.
Tôi giận nên né: “Không cho anh chạm! Còn nữa, hồi cấp ba, thư tỏ tình người ta đưa cho em… có phải anh vứt hết rồi không?! Anh chắn hết đào hoa của em!”
Tôi giở trò: “Em không biết. Anh phải trách nhiệm. Anh phải dỗ em.”
“Lộc Uyển Uyển, em đang mè nheo anh đó hả?” Anh đỡ tôi ngồi lên sofa.
Tôi ngay: “! Anh dỗ em đi. Không thì em không tha.”
Tôi cổ anh, tiếp tục nói linh tinh: “Nếu anh không dỗ… thì trách nhiệm cũng được. Anh chặn em nhiều đào hoa như …”
Khóe môi anh run lên như cười: “ trách nhiệm nào? Yêu em ?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, đầu: “Vâng. Em muốn yêu anh. Không muốn ‘anh trai’ nữa. Anh ý đi.”
Phó Dữ Từ cúi đầu: “Được. mai tỉnh dậy, em nói em say rồi đùa với anh.”
Tôi lắc đầu: “Không say . Em biết mình làm gì. Không tin thì đóng dấu.”
Nói rồi, tôi hôn lên môi anh.
…
Sáng hôm sau, tôi nghe tiếng anh nghe điện thoại ngoài phòng.
Có vẻ là mẹ anh.
Chắc bà biết tôi chạy đến tìm anh.
Anh tắt , bước vào, nhìn tôi còn ngái ngủ, bật cười.
“Còn nhớ chuyện qua không?”
Anh đưa cho tôi ly mật ong.
Vừa nghe anh nhắc, ký ức tôi ùa về…
Tỏ tình.
Hôn anh.
Mặt tôi đỏ bừng.
Anh đi lại gần, càng lúc càng gần.
“Không nói… nghĩa là nhớ hết.”
Phó Dữ Từ cười: “Đã hôn anh rồi thì phải trách nhiệm. Không được chối.”
Thấy anh vui như , tay tôi không khống chế được, vòng lên cánh tay anh: “Ai chối thì là chó con.”
Vừa nói , bụng tôi đau quặn.
Tôi cúi người bụng.
Anh cau mày: “Sao ?”
Khi cúi xuống, tôi thấy một vệt đỏ lớn trên quần trắng.
Anh cũng thấy.
Trời đất mở lòng mà nuốt tôi đi luôn… thì tốt biết mấy.
“Tới tháng…” Tôi lí nhí.
Phó Dữ Từ nói ngay: “Em chờ anh. Anh đi mua.”
Tôi sững lại: “Anh biết mua không?”
Anh nhướn mày: “Quên rồi ? Lần đầu em đến nhà anh… cũng là anh đi mua.”
Nghe , mặt tôi đỏ bừng như quả lựu chín.
Phó Dữ Từ kéo lại áo của mình: “Em đi tắm đi. Anh về ngay đây.”
Nhìn bóng lưng anh đi xa, mặt tôi đỏ đến mức sắp bốc khói.
Tôi lập tức chui vào phòng tắm.
Hết —