Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

“Chủ tử dặn không được làm phu nhân tỉnh giấc, chứ không phải ta đánh không lại!”

Vệ Hoán giật lấy kiếm trong tay nàng, thân hình nhẹ như yến, vài chiêu đã đánh ngã toàn bộ.

Kẻ nào cũng gãy tay gãy chân, nằm la liệt dưới đất.

Hắn ném kiếm lại cho Từ Từ, chậm rãi bước đến trước tên đầu lĩnh: “Phu nhân ta ngủ không sâu, ủy khuất các … nói nhỏ một .”

Tên đó nghiến răng rống: “Vệ…”

Từ Từ nhanh như chớp, cởi giày nhét thẳng vào miệng hắn.

Ta âm thầm rùng mình.

Vệ Hoán quay đầu, ta lập tức len lén trở lại giường.

Dưới gối, ngọc bội bị ta siết chặt trong bàn tay.

Lần trước đoạt lấy quá vội, ta không nhận ra góc dưới bên phải có khắc một chữ nhỏ bằng hạt gạo:

【Huyền】

Là “Huyền” chứ không phải “Hoán”.

Ta nói mà, làm gì có tên đồ tể nào lại tuấn mỹ như thần, phong tư tuyệt thế?

Huống hồ… hắn có từng mổ heo đâu.

Ra ngoài hành tẩu, đúng thật – thân phận đều là tự gán cho mình.

Ta nhắm mắt, khẽ thở dài.

… Vệ Huyền Ngọc thân phận thật của ta ?

Hắn có ta là giải của hắn không?

Hay tất … đều là tính toán sẵn?

Mẫu thân từng nói, tuy là giải, nhưng cũng có ích cho cơ ta.

Có nó, ta vạn độc bất xâm.

Chỉ là được gieo trên cánh tay ta, mặt trong.

Muốn cho người khác – phải móc ra.

Ta sợ đau nên vẫn luôn giấu rất kỹ.

Không ngờ, vòng vo một hồi, vẫn rơi vào tay Vệ Huyền Ngọc.

Ta từng nói bao nhiêu điều xấu về hắn…

Chờ hắn lấy xong , có phải sẽ mổ ta ra như mổ lợn không?

Nghĩ đến đó, ta sợ đến mất ngủ đêm.

Sáng hôm sau, Vệ Huyên đã không thấy đâu.

Từ Từ bưng bữa sáng tới: “Phu nhân dậy à, !”

Ta lén bỏ mê vào đồ vờ nói không thèm , kêu nàng nếm giúp.

Hạ gục được Từ Từ, ta lập tức trèo tường từ vườn sau mà trốn.

Trốn đến một khách điếm, chui lủi ba ngày không dám ló mặt.

Bên ngoài hỗn loạn.

Tiểu nhị cơm nét mặt thảm đạm, ta hỏi, hắn nói giọng còn run: “Cái tên Diêm Vương vừa về, phủ Hầu gia cháy rụi, suýt khiến nhà thành than.”

“Giờ còn la làng là mất phu nhân, cho người lùng sục khắp kinh thành!”

Hắn vỗ ngực, líu lưỡi: “Không là anh hùng hào hán nào mà dám trộm mất hắn!”

Ta – chính chủ anh hùng – cúi đầu uống cháo.

Giả thôi mà… hắn tưởng thật à?

ta ngổn ngang.

Vừa hay nhà Tướng quân Chu đang thiếu một đầu bếp.

Ta theo món “đậu hoa sữa chua” xin việc, vừa vào mắt Chu phu nhân.

Nàng nhìn ta chằm chằm như có điều suy nghĩ, quanh quẩn một vòng đột nhiên vỗ tay:

“Nghe nói Thế tử Nam Huyền mất thê tử làm đậu lẽ là…”

Tim ta thót .

lẽ nhận bếp chỉ là cái cớ? Mục đích thật là tìm ta?

lẽ hắn thích đậu ?”

Một câu khiến tim ta rơi lại chỗ cũ.

Phu nhân khen tay nghề ta giống hệt Đức Thái phi – người từng được sủng ái nhất thời tiên đế.

Nghe nói bà vốn là cung thắp đèn, nhờ món đậu hoa mà được sủng hạnh mười mấy năm.

Sau lại sinh… một con mèo, bị cho là điềm xấu, bị nhốt vào lãnh cung.

Chu phu nhân vừa vừa rủa: “Người mà sinh được mèo sao? Nực !”

“Rõ là mấy mụ hậu cung chơi chiêu tranh sủng!”

Ta giả vờ kinh ngạc: “… Đức Thái phi còn sống không?”

Mẫu thân ta dù lớn ngoài cung, nhưng sống cũng không khổ sở gì.

Chỉ là thân yếu ớt, phải tự hái uống mỗi tháng.

Bệnh là bẩm sinh.

Nếu không vì sinh ta, cũng không đến nỗi thân sụp đổ nhanh như .

8

Trong khe giường của mẫu thân, có cất một bức họa.

Là một tử vận cung trang, ngũ quan có năm phần tương tự bà, chỉ là thêm vài phần nhu hòa, dịu dàng .

Thuở bé, mẫu thân từng nói với ta – đó là thân mẫu của bà.

Vì bất đắc dĩ nên mới phải để bà lại trong núi, nhờ người nuôi lớn.

bà cập kê, có người đưa bức họa này đến.

Mẫu thân nói, đợi thân bà khá sẽ là được lại mẫu thân ruột.

“Bà vẫn còn sống, ngày ngày mong đến tìm.”

“Chỉ là… mấy năm trước bị người hạ độc, sợ rằng… còn sống được bao lâu.”

Phu nhân Chu thở dài.

Bà nói bà có giao tình với Đức Thái phi, không nỡ nhìn người đến nhắm mắt vẫn được , nên muốn tìm một người “thay thế” an ủi cuối đời.

Dứt lời, bà bảo ta xoay một vòng, ngẫm nghĩ một lát mới cất lời: “Bà bị nhốt lâu trong lãnh cung, mắt mờ .”

“Lông mày có đôi phần giống bà…”

Tim ta chợt thắt lại.

Phu nhân Chu muốn ta đóng giả của Đức Thái phi để bà trọn vẹn tâm nguyện.

Nhưng… liệu trên cánh tay ta có dùng được cho Đức Thái phi không?

Phu nhân Chu sửa sang y phục cho ta rất cẩn thận, đánh phấn dặm má, trang điểm làm ta trông già vài tuổi.

Hôm vào cung, ngang Ngự Hoa Viên, lại đụng phải Vệ Huyền Ngọc.

Hắn khoác triều phục, thêm vài phần lạnh lẽo và nghiêm nghị.

Ta co rụt vai, nép sát sau lưng Chu phu nhân, cố gắng giảm sự tồn tại của mình.

“Đây là ai?”

Ánh mắt sắc bén của hắn lướt qua đỉnh đầu ta, dừng lại một khắc.

Ta cảm nhận rõ rệt từng luồng khí lạnh len lỏi cổ, như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy yết hầu ta.

Chu phu nhân vội lấy : “Đây là đầu bếp mới trong phủ thần thiếp, làm đậu rất ngon.”

“Hôm nay vào cung để Thái phi nếm thử.”

Vệ Huyền Ngọc nửa nửa không: “ à? Vừa hay, đã lâu ta Thái phi, cùng thôi.”

“Nói đến cũng khéo, phu nhân đã bỏ ta mà cũng làm đậu .”

nàng , ta từng được lại.”

Hắn đảo mắt, liếc ta một cái: “Lát nữa ra khỏi cung, Chu phu nhân hãy để đầu bếp này đến phủ ta một chuyến, cũng xem như cho ta mượn vật mà tưởng người.”

Ta đỏ mặt.

Chỉ là đậu thôi, hắn nói ra lại mùi tình ý vấn vít.

“Thế tử đã nói, thiếp nào dám không nghe.”

Hai người như hề, vui vẻ thương lượng với nhau, màng đến biểu cảm đau khổ của ta.

Trong lãnh cung, ta cứ ngỡ Đức Thái phi lâu năm ở chốn lạnh lẽo, hẳn sẽ tiều tụy xác xơ.

Ai ngờ, vừa vào viện đã thấy nơi đây bị cải thành vườn rau nhỏ, còn có cối đá xay đậu .

Bà vận y phục vải thô, sạch sẽ gọn gàng, tóc dài chỉ dùng một cây trâm ngọc cài tạm.

Thấy phu nhân Chu đến, bà liền vẫy tay: “Mau vào đây.”

thấy Vệ Huyền Ngọc, bà hơi nhíu mày: “Thằng nhãi này lại đến làm gì?”

càng lớn càng bớt đáng yêu.”

“Bảo dẫn đứa nhỏ nào đến bầu bạn mà lặn biệt!”

Hắn hơi bất đắc dĩ, nhưng thái độ rất ngoan ngoãn: “Thái phi, ta đã có thê tử.”

Bà ánh mắt chợt sáng, nhìn sang phía ta: “ hôm nay theo thê tử đến ta?”

Ta vừa định phản bác thì tay phải bị hắn nắm chặt: “Đúng .”

“Phu nhân, mau ra mắt Thái phi.”

Phu nhân Chu cũng bị bất ngờ.

Vệ Huyền Ngọc cúi người sửa trâm trên đầu ta, thấp giọng bên tai: “Thái phi tưởng nhớ mà sinh bệnh, không chịu được kích động.”

Lời vừa ra đến cổ họng, ta lại đành nuốt ngược lại.

“Thê tử của … trông quen quá.”

Ánh mắt Thái phi lướt qua ta, lộ bần thần.

ta… chắc giờ cũng xinh đẹp như nhỉ?”

“Chỉ là… trông có vẻ nhỏ đôi .”

Bà kéo tay ta, khóe mắt đỏ hoe.

Dù là mẫu tử thất lạc, Đức Thái phi vẫn nhìn ra sự chênh lệch tuổi.

Ta không thay mẫu thân.

Lại càng không thay được chỗ đứng của bà trong Thái phi.

Chu phu nhân chỉ lặng lẽ lau nước mắt.

Ta siết nhẹ tay bà, cố gắng nén lệ, mỉm : “ của Thái phi hẳn là còn đẹp con.”

Chu phu nhân đúng chen lời, giúp hóa giải: “Lan Thu trông giống người cũng là duyên phận.”

“Nó cũng làm đậu , hay Thái phi có muốn thử tay nghề hai người xem ai giỏi ?”

Đức Thái phi hứng thú, kéo ta ngồi xuống, còn tự tay đưa đậu tương cho ta.

Vệ Huyền Ngọc lại tự nhiên đến mức chủ động xắn tay áo, giúp ta xay đậu.

Miệng lưỡi hắn cũng lanh, mới nói vài câu đã khiến Thái phi không ngớt.

Chờ ta làm xong, dâng cho Thái phi, bà liên tục khen tay nghề khéo léo, lại còn bảo: “Thằng nhóc Vệ kia đúng là có phúc, cưới được .”

Người bên cạnh khẽ “ừ” một tiếng.

Trong lớp tay áo chồng nhau, tay ta bị hắn nắm gọn trong bàn tay nóng rực, qua đầu ngón còn có cảm nhận lớp chai mỏng trên da hắn.

Tai ta nóng bừng, trong mắng như sấm nổ!

Tên này đúng là vô sỉ đến cực điểm! Ở ngoài cung thì lừa ta là đồ tể, vào cung lại mạo nhận làm trượng phu của ta!

Đức Thái phi nếm một miếng đậu , đặt thìa xuống: “Thiếu hương vị…”

Ta liền sai người ít thịt băm và hành hoa tới, rắc nhẹ mặt đậu.

Trong ta làm động tác , bà cứ kinh ngạc nhìn ta, môi khẽ run .

“Thái phi nếm thử lại xem, mùi vị đã chuẩn ạ?”

Đức Thái phi cầm thìa mà tay cũng khẽ run.

Sau nếm thử, đôi mắt bà ầng ậc nước, lệ tràn khoé mắt.

“Cách này… con học từ đâu ?”

“Là mẫu thân dạy con.

“Mẫu thân nói, tuy bà từng thân mẫu của mình, nhưng sư phụ từng kể lại thói quen của ngoại tổ mẫu.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương