Ngày trước, lúc yêu nhau, tôi từng theo anh ta về một lần.
Nhưng cảnh vật trước mắt có chút khác biệt, như thể đã cũ kỹ, lạc hậu hơn.
Đúng lúc ấy, một chiếc xe buýt kiểu cũ lắc lư ngừng ngay trước mặt tôi.
Cửa xe kêu két một tiếng mới mở ra, tiếp viên ráng sức đẩy, hành khách co bước xuống thở phì phò khói trắng.
Tôi lập tức ý thức có gì đó không ổn.
đầu nhìn vào cửa tạp hóa ngay bên cạnh.
Ông chủ co trong quầy, nhai hạt dưa lách tách, chiếc TV cũ kỹ còn chiếu cảnh Vương Nhi Quốc tha thiết gọi “Ngự đệ ca ca”.
Đồng hồ điện tử treo tường nhấp nháy con số rực:
—— Ngày 7 tháng 11 năm 2005 / Tiết Lập Đông ——
……
Tôi không chết! Tôi xuyên không rồi!
3
Tôi lại lần nữa ngồi xổm xuống, co cửa , ngẩn người nhìn bụi cỏ khô mọc trong khe gạch, cố gắng xâu chuỗi mọi chuyện.
Theo lẽ thường của tiểu thuyết xuyên không, lẽ ra tôi phải về trước khi kết hôn, rồi vả mặt tra nam mới đúng chứ?
Sao lại tống tôi về tận năm 2005 thế này? Định chơi trò “hệ nuôi dưỡng” chắc?
Tôi lắc đầu xua đi mớ suy nghĩ rối loạn.
Nhìn vào tấm kính bên cạnh, bóng tôi trong bộ đồ ngủ nhàu nhĩ hoàn toàn lạc lõng giữa thành phố xa lạ này.
Tôi thử tay chạm vào mặt kính, nhưng ngón tay xuyên , chẳng bắt được gì, như một luồng khí mỏng manh.
Tôi xụi lơ. Thế này là sao chứ?
Không những thời gian sai lệch, địa điểm sai lệch, mà ngay cả cơ thể cũng biến thành hồn ma. Hoàn toàn khác truyện xuyên không tôi từng đọc!
“Ông trời ơi, tôi không cần ngón tay vàng, không cần hệ thống gì hết. Nhưng ít nhất cũng cho tôi chút gợi ý chứ! Tôi muốn về nhà mà——!!!”
Tôi gào khản cổ, dĩ nhiên chẳng ai nghe thấy.
“Ơ… dì ơi, xin lỗi, có thể nhường một chút không?”
Một giọng trẻ con non nớt, vang lên bên tai.
“Thằng bé này, có biết nhìn không? Phải gọi chị mới đúng chứ…”
Tôi chán nản ôm gối, vùi đầu xuống cánh tay, chẳng buồn ngẩng nhìn.
“Xin lỗi, chị, nhưng chị có thể ra không, em muốn vào mua đồ.”
Tôi ngẩng phắt đầu.
“Em nhìn thấy chị! Nghe thấy chị nói chuyện đúng không?!”
Có lẽ lúc này trông tôi giống hệt một bà điên lang thang, khiến thằng bé sợ mức lùi lại hai bước lớn.
Đứa nhỏ tóc úp bát, tầm bảy tám , lưng cõng chiếc cặp Ultraman to gấp rưỡi người.
Đôi mắt đen láy trong, giờ rẩy ngập tràn kinh hoảng, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt vạt đồng phục.
Tôi không nỡ dọa thêm, bèn sang bên.
Đứng cửa , lúng túng vuốt phẳng ngủ nhàu nát, cào lại mái tóc rối, mắt dõi theo thằng bé.
“Ê nhóc, em tên gì? Bao nhiêu rồi?”
Thằng bé ôm vở mới mua, vừa bước đi bằng đôi chân ngắn cũn vừa cảnh giác liếc nhìn tôi cứ lẽo đẽo theo sau.
“Chị ơi, mẹ em dặn không được nói chuyện người lạ.”
“Chị không phải người xấu. Chị em là vì chỉ có em nhìn thấy và nghe được chị thôi.”
Nói rồi, tôi nhảy ngay trước mặt một người đường, cất tiếng hát lớn.
Quả nhiên, người kia chẳng hề , đi xuyên tôi.
Thằng bé há hốc miệng, mắt tròn xoe, ngẩn ngơ c.h.ế.t lặng.
Tôi phì cười, cúi xuống ngồi ngang tầm, chìa tay ra:
“Giờ tin chưa? Chị muốn cách về nhà, mà hình như chỉ có em giúp được. Em chịu không?”
Có lẽ bị trách nhiệm anh hùng đột ngột giáng xuống kích thích, thằng nhóc nghiêm túc gật đầu, bàn tay nhỏ nắm lấy tay tôi.
“Chị yên tâm, em nhất định giúp chị!”
Tôi cảm nhận được hơi ấm và sự chân thực từ bàn tay ấy.
Nơi lòng bàn tay chúng tôi chạm nhau, mơ hồ lóe lên.
Hòn đá to nặng treo trong tim từ lúc tỉnh dậy rốt cuộc cũng rơi xuống.
“À đúng rồi, chị, em tên là Lộ Nhiên, năm nay tám .”
Tôi khựng lại, cứng ngắc đầu nhìn thằng nhóc đang tư giới thiệu.
“Lộ… Nhiên…?”
Rất tốt. Nắm đ.ấ.m của tôi cứng lại rồi.
4.
“Chị ơi, của chị vừa rồi lạ quá. Chẳng lẽ chị cũng quen ai đó tên Lộ Nhiên sao?”
Vừa hỏi, thằng bé vừa loay hoay mở cánh cửa sắt cũ kỹ. Ổ khóa đã rỉ sét, nó phải dùng cả hai tay xoay mãi mới mở được.
“Ừ, không những quen thôi đâu, mà còn là…”
Lời chưa dứt, từ trong nhà bất ngờ bay ra một chiếc giày, “bốp” một tiếng giáng thẳng vào trán thằng bé.
Cái đầu bé tí còn chưa to bằng cái giày, lập tức sưng lên.
Một gã đàn ông mặt mày dữ tợn xông ra, mùi rượu nồng nặc khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
“Thằng súc sinh, cuối cùng cũng vác mặt về à! Mẹ mày lại trốn đi rồi đúng không?!”
Đôi tay thô ráp đầy chai tóm lấy cổ thằng nhỏ, chưa kịp tôi , nó đã bị ném mạnh xuống nền nhà.
vở mới mua rơi xuống đất, bị gã đàn ông giẫm nát, lại giày đen sì.
Chiếc cặp Ultraman bị giằng ra, dây kéo nhựa rẻ tiền bật tung, sách vở, bút thước lăn lóc khắp nơi.
“Tiền đâu, tiền đâu hả?!”
Hắn lục tung khắp người đứa bé, chẳng được gì.
“Cậu… cậu đi đi, nhà không còn tiền. Mẹ đã tiền tiêu vặt cho cháu, cháu dùng mua vở rồi.”
Thằng bé lồm cồm đứng dậy từ góc tường, mắt hoe nhưng kiềm chế không khóc, cố chấp đối diện người đàn ông to lớn gấp ba mình.
“Cho loại dụng như mày tiêu tiền thì được ích gì?! Tao cho mày xài hồi nào? Tiền trong cái nhà này đều là của tao!”
Bàn tay hắn vung cao.
Lộ Nhiên đã nhắm nghiền mắt, chờ cái tát nặng nề giáng xuống.
—— Bốp! ——
Cơn đau tưởng như không khỏi lại chẳng xuất hiện.
Cậu bé rụt rè mở mắt ra.
Tôi đang đứng chắn trước mặt nó, trong tay cầm chiếc ca sắt tráng men nhặt vội.
“Choang” một tiếng, ca sắt đập mạnh vào đầu gã đàn ông, viền sắt rỉ sét cứa ra một rách dữ tợn trán hắn, m.á.u tươi trào xuống men theo khóe mắt.
Gã đàn ông nặng cả trăm ký trợn trừng, hoảng loạn tay quệt máu, rồi rú lên như điên:
“Cứu tôi ! Có ma! Có ma aaaa!”
Hắn chạy bán sống bán chết, biến mất khỏi tòa nhà.
Tôi ném cái ca xuống “cạch” một tiếng, chống tay vào gối, thở hổn hển.
Tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, lưng cũng nhũn ra vì sự căng thẳng tuôn trào.
Lộ Nhiên chớp đôi mắt tròn xoe, mắt rực ngưỡng mộ.
Tôi nhìn lại nó, rồi cả hai phá lên cười.
“Chị từ đâu vậy? Chị là tiên hả? Sao người khác không ai thấy chị?”
Thằng bé đứng ghế, bỏ mì khô vào nồi, rồi nhanh nhẹn rửa bó rau cải xanh.
Tôi ngồi bàn, dưới đèn bàn vàng vọt, tỉ mỉ bọc lại vở bằng giấy da cũ, nắn nót viết tên nó lên bìa.
“Nếu chị nói chị từ tương lai, tình xuyên về đây… em có tin không?”
Thằng nhỏ chẳng chút do dự gật đầu:
“Tất nhiên là tin chứ! Chị lợi hại như vậy, chị nói gì em cũng sẽ tin.”