Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi đầu.
“À! Đúng rồi, mau tới đón đi! Cô bé xinh thế này ở ngoài một không an toàn , cậu làm bạn trai kiểu gì thế!”
mấy chốc, một chiếc Maybach đen dừng lại phía sau xe cảnh sát.
Cảnh sát giơ tay chỉ:
“Cậu trai kia phải không?”
Tôi nhìn người đàn ông bước xuống xe, đầu.
Phí Tranh bước lại gần, cảnh sát liếc mắt nhìn đầu đến chân rồi cau mày:
“Trông cậu chỉn chu thế mà sao lại để bạn gái bỏ đường?”
Ánh mắt đen nhánh của Phí Tranh nhìn chằm chằm tôi, tức đến mức cười:
“Là tôi bỏ em ấy xuống à?”
Tôi vô tội chớp mắt.
Cảnh sát lắc đầu nói tiếp:
“Cô bé à, xinh thế này, lần sau mà cậu ta còn vậy thì chia tay ngay. Không tìm được bạn trai mới thì đến đồn tìm chú, ở đó trai chưa vợ nhiều lắm!”
Tôi cười, đầu:
“Cảm ơn chú.”
Sợ cảnh sát lại nói thêm gì nữa, tôi vội kéo tay Phí Tranh giải thích:
“Không phải anh ấy bỏ cháu lại .”
Chú cảnh sát nhíu mày, thở dài:
“Chú biết mà, con gái trẻ toàn thế, mê trai mù quáng, thích bênh đàn ông tệ.”
Phí Tranh không giận, còn cười phụ họa:
“Biết rồi chú, lần sau sẽ không thế nữa.”
“Thôi được rồi, về đi!” Cảnh sát phẩy tay.
5
Lên xe rồi, tôi rúc người vào ghế.
Phí Tranh cúi xuống cài dây an toàn cho tôi.
“Cãi nhau với mẹ à?”
Tôi đầu:
“Ừ, vì anh đấy. Bà bắt chia tay, tôi cố tình không nghe, còn cãi nhau to một trận.”
“ vinh hạnh quá nhỉ!”
Anh chăn ghế sau, đắp lên cho tôi.
“Muốn anh em về không?”
Tôi lắc đầu, giọng tội nghiệp:
“Em đang bỏ đi.”
Anh cười bất lực:
“Được thôi, anh đành miễn cưỡng chứa em vậy.”
……
Anh tôi về căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố.
Ở cửa, anh chỉ tôi mật mã hai lần rồi kéo tôi vào .
Nhưng vừa bước vào, tôi lại cảm thấy hơi ngại, thu trên sofa.
Một lát sau, Phí Tranh phòng đi ra, cho tôi một bộ áo tắm sạch, chỉ về một căn phòng:
“Tối ở đó nhé?”
Tôi đầu, cầm áo rồi vào phòng, đóng cửa lại.
Cởi chiếc váy dạ hội đắt tiền, vào phòng tắm tắm rửa.
Vừa vào, Phí Tranh đã ra ngoài.
Trong thang máy, ba anh gọi đến:
“Con à, dì muốn hỏi xem Tây Đường có ở con không?”
Phí Tranh hờ hững “Ừ” một tiếng.
“Chăm sóc con bé đàng hoàng, đừng bắt nạt nó.”
“Không cần ba dặn.”
Đầu dây kia nghẹn lại, im một lúc rồi hỏi tiếp:
“Ba hỏi cái này, năm con 18 tuổi, con thất tình, trốn trong phòng khóc hai ngày… cô bạn gái đá con đó, phải Tây Đường sao?”
Mặt Phí Tranh sầm xuống, giọng trầm :
“Ba à, trí nhớ tốt ghê nhỉ!”
kia cười ha hả:
“Người té hai lần cùng một hố phải ba, hahaha!”
Nói xong, anh dứt khoát cúp máy.
Khi tôi tắm xong bước ra, căn hộ rộng lớn yên tĩnh đến lạ.
Tưởng anh đi mất rồi.
Không ngờ lát sau anh xách túi lớn túi trở về.
Ánh mắt anh dừng ở đôi chân trần của tôi.
Anh cúi xuống đôi dép lông trắng trong túi ra, đặt trước chân tôi.
Tôi nhìn đôi dép lông mềm mịn:
“Tôi còn tưởng anh bỏ đi rồi cơ!”
Anh không trả lời, chỉ thêm bộ đồ mới mua.
Tôi mặt , vội chạy vào phòng thay.
Ra ngoài thì thấy anh đang cầm máy sấy, ngoắc tay với tôi.
Tôi tự nhiên xuống chiếc ghế trước mặt anh.
Anh đứng phía sau tôi rất lâu mà không có động tĩnh gì.
Tôi nghi ngờ đầu lại giục:
“Anh thổi đi chứ!”
Nhưng lại thấy anh cúi mắt, khóe nhếch lên một nụ cười chơi đùa.
Tôi theo ánh mắt anh nhìn xuống, lập tức mặt bừng.
Tức tối che phần ngực trước lại, trừng mắt nhìn anh:
“Không được nhìn!”
Sau đó giơ nắm đấm nện một phát vào cơ bụng cứng như đá của anh.
Anh đứng vững như núi, chỉ khẽ “tch” một tiếng.
“Đã không cho nhìn thì mặc quần áo đàng hoàng vào. Anh phải quân tử gì cho cam.”
Tôi đang mặc áo tắm của anh.
Anh cao tôi cả cái đầu, nên áo rộng thùng thình, trễ xuống càng thêm hớ hênh.
Cú đấm vừa rồi nện vào bụng anh, làm tay tôi đau rát.
Khi anh giúp tôi sấy tóc, tôi tò mò lại tay chọc nhẹ vào cơ bụng ấy.
Động tác của anh khựng lại, tắt máy sấy, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Giở trò lưu manh à, Tây Đường?”
Tôi bĩu lẩm bẩm:
“Anh nhìn tôi trần trụi rồi, tôi chọc cơ bụng anh tí không được à? Anh đúng là nhen.”
Phí Tranh tức đến mức cười.
Anh dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp nhẹ hai má tôi, cúi xuống hôn khẽ lên :
“Anh còn có thể áp cơ bụng thẳng lên mặt em nữa đấy.”
6
Tôi cười đầy ẩn ý:
“ sự được hả~”
Phí Tranh đặt máy sấy xuống, nắm tay tôi đặt vào trong vạt áo anh.
Anh nhướng mày, cúi xuống nhìn tôi trên cao:
“Thử xem?”
Nói xong, anh trực tiếp dẫn tay tôi luồn vào trong áo.
Cảm giác nóng rực dưới tay khiến nụ cười trên tôi đông cứng lại.
ra anh nghiêm túc , tôi hốt hoảng muốn rút tay về nhưng không sao kéo nổi.
rụt lại, lí nhí:
“…Cái đó, được rồi, em không sờ nữa.”
Khóe Phí Tranh nhếch lên, cười xấu xa:
“Sao lớn rồi mà gan vẫn thế?”
Tôi nghẹn lời, bực đẩy anh một cái.
Ai ngờ tay lại vô tình chạm đúng chỗ “nhạy cảm”.
Phí Tranh nhíu mày, ra một tiếng rên khẽ.
Thấy anh nhăn mặt đau, tôi giật tay về, kinh ngạc:
“Em thề là không cố ý, anh tin không?”
Phí Tranh nghiến răng:
“ Tây Đường, em không cần hạnh phúc nữa à?”
Tôi mím :
“ sự không cố ý mà.”
Không bao lâu, khóe mắt tôi liếc thấy nó đang… dần biến đổi, hơi hoảng:
“Nó… nó… nó sao lại sưng lên thế?”
Anh cúi xuống liếc một cái, “tch” khẽ, rồi tay che mắt tôi lại.
Tôi lo lắng hỏi:
“Anh không sao chứ?”
Giọng anh khàn đi, ngữ khí hơi gắt:
“Không sao.”
“Có cần đi bệnh viện không? Dù gì… cái này quan trọng mà.”
Anh cười bất lực, cúi sát tai tôi, hơi thở nóng rực phả lên vành tai mềm:
“Không phải sưng… mà là hơi kích động, hiểu không?”
Tôi há miệng, lập tức hiểu ra ý anh.
Mặt bừng, tức tối gạt tay anh ra:
“Anh lưu manh!”
Phí Tranh cúi mắt cười khẽ, vươn tay chỉnh lại áo cho tôi:
“Bé cưng, đây không phải lưu manh… mà là không kiềm chế được.”
Lúc này vành tai tôi đến muốn máu.
“Anh… anh… không được làm bậy đấy!”
Anh thở dài, búng nhẹ trán tôi:
“Yên tâm, anh còn sợ em ăn sạch rồi ra bỏ anh đấy! Dù gì… trinh tiết đàn ông quan trọng lắm.”
Tôi đau quá trán:
“Đúng là nhen, còn nhớ thù!”
Anh xoa đầu tôi:
“Được rồi, về phòng đi.”
Anh lùi một bước. Tôi lỡ nhìn xuống chỗ phồng lên kia, nuốt nước bọt một cái.
“Cái đó…”
Tôi còn chưa nói xong, anh đã cắt lời bằng nụ cười xấu xa:
“Sao? Em muốn giúp anh à?”
Tôi chưa kịp đáp, anh liếc qua:
“Mơ đi.”
Nói rồi đầu vào phòng, đóng cửa cái “cạch”.
Tôi ngẩn người một lúc, sau đó mới lủi thủi trở về phòng .
7
Nằm trên giường, trong đầu toàn là cảm giác vừa nãy khi chạm vào cơ bụng Phí Tranh.
Nghĩ mãi rồi lại… nghĩ lệch.
ra đang suy nghĩ bậy, tim tôi đập như muốn nhảy ra ngoài.
Tôi vội vã vỗ mặt, tự mắng không có tiền đồ!
…
Đêm đó tôi trằn trọc tới nửa đêm mới được.
Sáng sớm còn đang mơ màng, Phí Tranh mở cửa vào gọi tôi ăn sáng.
Tôi chăn không chịu dậy.
Anh bất lực hôn lên má tôi một cái, rồi nhẹ nhàng đóng cửa, để tôi tiếp.
Không ngờ một mạch tới trưa.
Rửa mặt xong, vừa mở cửa ra đã thấy Phí Tranh trần trụi phần trên, đang chạy trên máy chạy bộ.
Cái eo rắn chắc, tấm lưng rộng, ánh sáng bóng loáng mồ hôi khiến tôi vừa thức dậy đã “tấn công thị giác”.
Đúng là quá phạm quy rồi!
Tôi ho nhẹ lệ.
Nghe tiếng, anh dừng máy, dùng khăn lau , rồi trần trụi tiến về phía tôi.
Tôi vô thức dán mắt vào cơ bụng tám múi của anh, ngẩn ngơ.
Thấy tôi đờ đẫn, Phí Tranh chỉ biết lắc đầu:
“Nhìn nữa là phải thu phí đấy.”
Tôi trừng mắt, lí nhí:
“Không nhìn thì thôi.”
Đúng lúc đó, bụng tôi réo lên “ục ục”.
“Đói rồi à?”
Tôi đầu.
“Muốn ra ngoài ăn hay ăn ở ?”
Tôi kéo kéo áo tắm:
“Em có quần áo thay, ăn ở thôi.”
mấy chốc, đồ ăn được giao tới.
Món nào trông ngon lành khiến tôi nuốt nước miếng.
ngay ngắn chờ Phí Tranh.
Anh tắm xong, đi đến máy sấy ra một chiếc váy, cho tôi.
Tôi ngạc nhiên:
“Của ai vậy?”
Anh bất lực:
“Tối qua đi siêu thị thấy tiện, mua cho em. Giặt sạch rồi, mặc được ngay.”
Tôi mới thở phào.
Chiếc váy là dạng hai dây màu trắng, chắc là đồ trong siêu thị.
Size vừa vặn, nhưng dây vai mảnh đến mức chỉ cần kéo nhẹ là tuột… Nhìn mà thấy hơi nguy hiểm.
Mặc dù chiếc váy hơi mỏng và dây quai trông có phần nguy hiểm, nhưng so với cái áo tắm rộng thùng thình kia thì rõ ràng thoải mái nhiều.
Thay đồ xong, tôi hí hửng chạy ra bàn ăn chuẩn “chiến đấu” với bữa trưa.
Phí Tranh nhìn tôi, ánh mắt đen nhánh như phủ một tầng sương nhàn nhạt, buông một câu hờ hững:
“Hình như hơi chật nhỉ.”
Tay tôi đang cầm bát khựng lại.
Anh vừa nói xong, tôi thực sự cảm giác lớp mút ngực có chút ép sát.
Cúi đầu nhìn xuống, mặt tôi lập tức bừng.
Khóe anh cong lên, nụ cười xấu xa càng đậm:
“Lần sau để anh đo đạc cho chuẩn, mua cái mới cho em.”
Tôi mặt , cầm đũa gắp cho anh một miếng cánh gà, trừng mắt:
“Anh ăn đi!”
Buổi chiều, tôi trên sofa chơi tablet.
Tiếng gõ cửa “cộc cộc” vang lên.
Ra mở cửa, thấy quản gia đứng đó, tay xách túi lớn túi .
“Tiểu thư, tổng bảo tôi mang quần áo, điện thoại, laptop của cô đến đây.”
“Bà ấy còn nói, cô đã muốn tự do thì bà ấy cho. Nhưng phải vào công ty làm, không bàn cãi.”
Nói xong, ông người rời đi.
Nghe vậy, cộng thêm việc bà chủ động gửi đồ tới, tôi lập tức hiểu: Bà đã ngầm chấp Phí Tranh làm bạn trai tôi rồi!
Tôi vui sướng đồ vào .
đầu đã thấy Phí Tranh đang lười nhác dựa vào tủ giày, nhướng mày:
“Cái này giống bỏ đi, trông như quét ra đường .”
“Đúng rồi đó~ vì anh mà em coi như liều mạng, giờ không phải anh nên hát một bài ‘Tình yêu vô địch’ để cảm ơn em sao?”
Anh cúi đầu khẽ cười, đồ tay tôi, rồi đột ngột tôi nhấc bổng lên đặt lên tủ giày.
Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa eo tôi, đầu vùi vào hõm , khẽ cọ cọ:
“Không đi nữa chứ?”
Tôi vòng tay anh, ngón tay khẽ vuốt tóc ngắn phía sau gáy:
“Đi cơ?”
“Bỏ anh.” Giọng anh trầm thấp, hơi nghèn nghẹn.
Dáng vẻ này của anh khiến tim tôi mềm nhũn, cảm thấy anh bỗng dưng đáng thương.
Tôi nâng mặt anh lên, nghiêm túc nhìn thẳng:
“Phí Tranh, em không đi nữa. Không bao giờ bỏ anh nữa.”
“Anh không nằm mơ chứ?”
Tôi cúi xuống cắn nhẹ vào anh, răng cạ khẽ lên da anh.
“Đau không?”
Anh lắc đầu.
Tôi cắn mạnh :
“Thế này?”
Bàn tay trên eo tôi siết chặt , anh khẽ rên trầm.
Tôi mới thả ra, cười khẽ:
“Đau rồi thì không phải mơ nữa, ngốc.”
Anh cười nhẹ, an tâm hẳn:
“Ừ, không phải mơ.”
Rồi lập tức kéo gáy tôi, cúi đầu hôn mạnh xuống.
Tôi anh trọn trong ngực, nụ hôn gấp gáp đến mức tôi gần như không thở nổi… nhưng vẫn muốn đẩy anh ra.
Đến khi toàn thân tôi mềm nhũn dựa vào anh, anh mới miễn cưỡng thả ra, nhưng vẫn chặt không buông.
Cơ thể rắn chắc áp sát khiến tôi cảm rõ rệt độ nóng hừng hực.
Chiếc dây áo mỏng manh lâu đã trượt khỏi vai, lộ ra phần da thịt trắng nõn.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên vai tôi, nhưng… không làm gì thêm.
Chỉ lặng lẽ kéo dây áo đã tuột lên lại đúng chỗ.
Tôi cúi nhìn “tiểu Phí Tranh” đang chọc vào đùi , lại ngẩng lên nhìn “đại Phí Tranh”.
“Rồi sao nữa?”
Anh nhìn thấu tôi, khẽ cười:
“Sao nữa là sao?”
“Bé cưng, em rốt cuộc có ý đồ gì với anh vậy hả?”
Mặt tôi “bừng” như trái cà chua.
8
Tối hôm đó, mẹ tôi – bà – gửi thẳng cho tôi bộ hồ sơ việc.
ra vào công ty có gì xấu.
Dù sao tập đoàn thị đáng giá hàng đống tiền.
Ai mà không muốn làm “phú bà” chứ?
Tôi chọt chọt vào cánh tay Phí Tranh đang xem TV cạnh:
“Anh này, hồi mới vô công ty anh, anh làm chức gì thế?”