Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Anh thản nhiên đáp:

“Tổng giám đốc.”

Nghe , tôi bỗng hừng hực khí thế mong chờ ngày đi làm.

Phí Tranh đắc dĩ đầu:

“Chúc em may mắn.”

Tối đó, tôi nằm mơ còn tưởng tượng cảnh mình sẽ trở thành nữ cường nhân oai phong lẫm liệt.

Nhưng sáng hôm sau, giấc mơ ấy tan nát.

Chức vụ mẹ tôi sắp xếp cho tôi là… Trợ lý của trợ lý đặc biệt.

lương: 3.500 tệ/tháng.

Cú sốc này khiến tôi thở dài suốt cả buổi sáng.

Mà cũng chỉ thở dài được buổi sáng thôi…

Bởi vì buổi chiều tôi bận tới không kịp thở.

Đến Phí Tranh tới đón, tôi như thấy ánh sáng cuối hầm, hí hửng mở cửa xe.

Ai ngờ câu đầu tiên anh nói là:

“Tiểu Hạ tổng, trông em đi làm vui ghê nhỉ?”

Tôi xụ mặt, mệt mỏi dựa vào ghế, cười khổ:

“Anh có lương Tiểu Hạ tổng là bao nhiêu không?”

Anh nghiêng đầu, đáp không cần nghĩ:

“Hai ngàn tám?”

Tôi nghiến véo anh một :

“Là ba ngàn năm trăm!!!”

Anh huýt sáo:

“Ghê nhỉ, mai mốt nuôi được anh luôn rồi.”

anh chỉ đang trêu, nhưng tôi vẫn tự đắc cong môi:

“Đợi phát lương, em mời anh đi tiệc lớn.”

Anh cười:

thì anh hạnh phúc quá rồi.”

Để bảo toàn nguyên vẹn khoản lương 3.500 này, Phí Tranh ngày nào cũng dậy sớm đưa đón tôi đi làm.

Sau nửa tháng, đến mẹ tôi cũng không nhịn nổi:

“Hạ Tây , đi làm 3.500 mà còn có tài xế riêng à?”

Đây là lần đầu tiên sau cãi nhau, mẹ chủ động bắt chuyện với tôi.

Tôi lập tức qua nịnh bợ:

“Mẹ ơi~ con rể mẹ cũng được lắm không?”

Bà Hạ hất tôi ra, vẻ mặt ghét bỏ:

“Đi mau, người ta chờ cô lâu rồi kìa.”

Tôi cười “hì hì”:

“Rõ!”

lon ton lên xe ngay lập tức.

Mẹ con cãi qua cãi lại thế thôi, vẫn là mẹ con.

Tan làm hôm đó cũng vừa kỳ nghỉ Quốc khánh.

Sau nửa tháng làm “trâu ngựa”, cuối tôi cũng được nghỉ!

Trong bữa tối, tôi lấy một chai vang tủ của Phí Tranh ra để mừng.

Không ngờ loại thơm ngọt này lại có hậu vị mạnh thật.

chưa bao lâu, tôi đã lơ mơ gục trên sofa, mắt díp lại, đầu óc hơi chếnh choáng.

Phí Tranh dọn bát đũa đi ra, thấy tôi mặt ngồi trên sofa, đầu óc mơ màng vì say.

Anh lực đầu, đi đến bóp nhẹ má tôi, ghét bỏ mà chiều:

“Nhóc con mê .”

Tôi thuận thế vòng tay ôm cổ anh, cười ngọt ngào:

“Phí Tranh~”

“Hửm?”

Tôi dùng lực kéo cổ anh cúi xuống.

Anh hơi loạng choạng, kết quả cả người đè lên tôi.

Tôi tranh thủ hôn chụt một lên mặt anh, còn dụi má cọ nhẹ.

“Phí Tranh, em thích anh lắm đó~”

Anh hơi sững lại, rồi vòng tay ôm lấy eo tôi, bế tôi ngồi vững trên đùi anh.

Chúng tôi mặt đối mặt.

, đang tỏ tình với anh đấy à?”

Tôi gật đầu, cười hì hì:

rồi.”

Đôi mắt đen sâu của anh dán chặt vào tôi, không nói một lời.

Tôi nhìn đôi môi mỏng của anh, nuốt nước bọt, cảm thấy khát khô.

Tôi đưa tay chạm nhẹ lên môi anh, đầu ngón tay vẽ viền cánh môi:

“Phí Tranh, em muốn hôn anh.”

Bàn tay anh đặt sau eo tôi kéo nhẹ về phía mình, lập tức môi chúng tôi chỉ cách nhau nửa tấc.

Anh nuốt nước bọt, khàn khàn:

“Được.”

Tôi hài cúi đầu hôn xuống.

Nhưng anh cố tình nghiến , tôi thế nào cũng không mở được.

Tôi bĩu môi ấm ức:

“Anh xấu xa!”

“Anh làm gì xấu?”

“Anh không mở miệng!”

Anh bật cười trầm thấp:

“Anh mở, nhưng em phải hôn anh thêm lần nữa.”

Tôi bán tín bán nghi, nâng mặt anh lên, hôn lần thứ hai.

Lần này, môi anh hé ra, dịu dàng dẫn dắt tôi cuốn sâu vào.

Nụ hôn này mềm mại đến tôi say mê, ôm anh càng chặt, khao khát nhiều hơn.

Không lúc nào, bàn tay to của anh lặng lẽ trượt vào trong váy, nắm lấy tôi, nhè nhẹ bóp.

Tôi rên khẽ, vội đè tay anh lại.

Anh khựng lại, rút tay ra, còn chu đáo chỉnh váy giúp tôi.

Dây áo mỏng manh sớm đã trượt khỏi vai.

Anh định đưa tay kéo lại cho tôi, nhưng tôi chặn tay anh.

Anh đắc dĩ định thu tay, nhưng tôi lại dời tay anh đặt lên bầu ngực mình, nhìn anh đáng thương:

“Chỗ này nữa…”

Anh khựng lại:

“Em nghiêm túc chứ?”

Tôi gật đầu:

“Anh sờ đi, mềm lắm.”

Anh nuốt nước bọt, khàn như đốt:

“Không sờ.”

Anh hơi gắt, tôi mím môi tủi thân:

“Anh chê em nhỏ!”

Anh đầu, tay kia vỗ nhẹ sau lưng tôi:

“Không có.”

anh sờ đi mà~”

Ánh mắt anh tối lại, cuối tay anh cứng đờ áp nhẹ lên đó, hơi siết:

, em muốn lấy mạng anh.”

Tôi cắn môi khẽ rên.

Ngay sau đó, anh hôn tôi dữ dội, nụ hôn trượt dần xuống cổ, rồi dừng ở phần ngực nửa kín nửa hở.

Anh cúi đầu cắn nhẹ, cạ lên da làm tôi đau khẽ.

Tôi nhăn nhó, đẩy anh ra.

Anh dừng lại, ngẩng đầu, vỗ nhẹ mông tôi, khàn:

“Đừng quậy.”

Tay anh siết chặt eo tôi, tôi lập tức cảm nhận được… khiến tôi run lên, căng thẳng đến phải nuốt khan.

, còn quậy nữa không?”

Tôi vô thức đầu, rồi lại nhẹ nhàng gật đầu.

Anh “tch” nhẹ, tay siết eo tôi:

“Thêm chút nữa, anh thật sự chịu không nổi.”

Tôi mím môi, khẽ hỏi:

“Khó chịu lắm hả?”

“Muốn em giúp không?”

Anh trố mắt nhìn tôi, rồi khóe môi nhếch cười xấu xa:

“Không sợ à?”

Tôi cắn môi, đầu khẽ:

“Không đâu.”

9

Anh chống một tay đỡ lấy mông tôi, tay kia nắm lấy bắp tôi.

“Quấn lên eo anh, kẻo ngã.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, vòng qua eo anh.

Anh bế tôi vào phòng tắm, đặt ngay lên bồn rửa mặt, sau đó kéo áo qua đầu cởi ra.

Trong nháy mắt, cơ thể rắn chắc sức mạnh của anh lộ ra trước mắt tôi.

Tim tôi đập dồn dập, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Cơ thể đàn ông trưởng thành mang mùi hormone, vừa khiến người ta mặt, vừa đem lại cảm giác an toàn.

Một lúc sau, tôi nhìn chiếc váy vò đến nhăn nhúm mà tức đến nghiến .

Anh cúi xuống hôn nhẹ môi tôi, ngón tay vuốt ve vết hôn rực trên da, dịu dàng đến không tưởng:

“Anh lát nữa giặt cho em.”

Tôi hừ nhẹ:

“Người cũng giặt luôn đi, em… thấy khó chịu rồi.”

Phí Tranh thở dài:

, em sắp làm anh phát điên đấy.”

“Anh giặt hay không~”

“Người thì tự giặt.”

anh dứt khoát không cho cãi.

Nhìn gò má anh ửng, tôi nhướng mày, vòng tay ôm cổ anh, khóe môi cong lên xấu xa:

anh đi tắm, em nhìn anh.”

Động tác anh khựng lại, cau mày, tay véo nhẹ eo tôi:

“Hạ Tây , em nào học hư thế hả?”

Tôi cong cọ nhẹ vào anh.

Cuối , anh lực chẳng làm gì được tôi, đành mở vòi hoa sen.

Phải nói thật, nhìn đàn ông tắm… cực kỳ kích thích, nhất là kiểu dáng vai rộng eo hẹp, cơ bụng tám múi hoàn mỹ thế này, càng nhìn càng muốn phạm tội.

Sống chung dưới một mái nhà lâu như , ngày nào cũng có một cực phẩm như thế xuất hiện trước mặt, nói không động thì là tự dối mình.

Nhưng tên này lần nào cũng dừng lúc, canh chừng tôi kỹ như canh sói.

Ngay cả tôi ôm gối đòi chung, anh vẫn tỉnh bơ đuổi tôi về phòng.

Nghĩ đến mà tức nghiến !

Tiếng nước chảy kéo tôi về thực tại…

tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nóng rực của anh.

Khóe môi Phí Tranh nhếch lên thành nụ cười xấu xa.

Nhưng chỉ thoáng chốc, anh quay lưng lại, không cho tôi tiếp tục nhìn.

Cảnh tượng đó thật sự phạm quy quá , cuối tôi bừng mặt, nghiêng đầu tránh đi.

10

Phí Tranh tắm , bế tôi quay về phòng tắm riêng của tôi.

Anh im lặng cởi sạch quần áo trên người tôi, khiến tôi còn tưởng chuyện tôi mong đợi cuối cũng sắp xảy ra.

Ai ngờ anh lại thản nhiên cầm quần áo của tôi, quay lưng bước ra ngoài, còn nhẹ nhàng đóng cửa giúp tôi.

Tôi ngồi trong bồn tắm, tức đến nghiến ken két.

Tốt lắm, lại thất bại nữa rồi!

Cúi đầu ủ rũ tắm rửa, tắm đi ra thì thấy Phí Tranh đang trần trụi nửa thân trên, nghiêng người chăm chú giặt đồ cho tôi ở bồn rửa.

Tựa vào cửa nhìn dáng vẻ “hiền thục” ấy, tôi âm thầm thề lần sau nhất định phải cố gắng hơn, nhất định phải sạch anh mới được.

Anh dường như cảm nhận được ý nghĩ của tôi, quay đầu lại, khóe môi nhếch lên cười nhạt:

“Hạ Tây , nước miếng sắp chảy ra rồi đấy, đầu óc bớt nghĩ mấy chuyện không hợp trẻ em đi.”

bắt quả tang, tôi trừng mắt:

“Phí Tranh, sớm muộn gì anh cũng phải cầu xin em!”

Anh gật đầu thản nhiên:

“Thì sao? Em không chịu cưới anh, anh sẽ không để em động vào anh.”

Khóe môi tôi giật giật, thầm mắng anh một tiếng lão cổ hủ!

Tức tối quay về phòng.

Sáng hôm sau, tôi soi gương thấy mắt thâm quầng.

Không do tối qua kích thích hay do còn váng vất mà tôi trằn trọc mãi mới được nửa đêm.

Vừa ra khỏi phòng, đã thấy Phí Tranh trần trụi nửa thân trên, vừa hừ khẽ hát vừa đảo đồ trong chảo.

là cảnh “nhìn được mà không được”, thật muốn xé !

Anh quay lại thấy bộ dạng uể oải của tôi, nhịn không được cười:

, oán khí nặng ghê!”

Tôi gượng cười hừ nhẹ.

Đột nhiên, tách! một giọt tươi rơi xuống mu bàn tay anh.

Mắt tôi trừng to, khó tin, vội lấy tay bịt mũi.

Trời đất quỷ thần ơi, tôi muốn độn thổ luôn cho rồi!

Chưa đợi anh phản ứng, tôi đã quay người thẳng về phòng, đóng sầm cửa lại.

Dựa lưng vào cửa thở hổn hển, tôi gào thét trong : Danh tiếng một đời của tôi, thế là rồi!

Trời ơi, đói trai cũng không đến chảy máu mũi chứ?!

Nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên cảnh anh tắm tối qua.

là tự mình hại mình!

Tôi vội vào nhà tắm lau sạch máu mũi.

Không lâu sau, cửa gõ.

Tôi mở hé cửa, chỉ ló đầu ra, hung hăng:

“Gì nữa?”

Phí Tranh đứng đó, môi nhếch lên cười trêu chọc:

“Pha cho em ly trà cúc, hạ hỏa nhé?”

“Không cần!”

Tôi “rầm” một tiếng đóng cửa.

Thấy tôi mãi không ra, anh đành mở cửa vào, nhìn thấy tôi đang bực bội cuộn tròn trên giường.

Anh cúi xuống hôn nhẹ tôi một .

Tôi trừng mắt:

“Anh vừa cười nhạo em!”

Anh đầu, lực:

“Anh không cười nhạo, chỉ là… không ngờ mình lại hấp dẫn thôi.”

Tôi nắm chặt vạt áo anh:

“Em chỉ là vì tối qua mất nên mới chảy máu mũi, không phải như anh nghĩ đâu!”

Anh khẽ cười, bóp nhẹ má tôi:

“Ừ, chỉ là mất thôi.”

“Thật đấy!” Tôi nhấn mạnh lại lần nữa.

Anh bật cười khẽ:

“Anh tin mà, thật sự tin em mất .”

“Ra sáng đi rồi thêm chút nữa.”

Tôi rúc vào anh, ngoan ngoãn gật đầu.

11

Chiều hôm đó, bạn thân của Phí Tranh khai trương quán bar, gọi điện rủ anh đến ủng hộ.

Đã lâu lắm rồi tôi chưa ra ngoài chơi, nghe tin liền sáng mắt như sao rơi.

Thật ra nhỏ đến lớn, tôi chưa từng đi bar bao giờ.

Lúc còn đi học, mẹ tôi – bà Hạ – kiểm soát cực chặt, ngày nào cũng bắt tài xế đưa đón tận nơi.

Cuối tuần thì gửi tôi đi học múa.

Sau đó còn ép tôi ra nước ngoài học.

Nhưng bar ở nước ngoài nghe bảo loạn lắm, đủ loại thành phần. Tôi nhát gan, dù có tò mò cũng không dám bén mảng.

Nay khó khăn lắm mới vớ được cơ hội này, đương nhiên phải tranh thủ!

Trước ra khỏi nhà, Phí Tranh nghiêm mặt lập ba điều kiện:

“Chút nữa cấm tiệt uống . Dù có uống thì về tự vào phòng tắm, đừng có say rồi quấn lấy anh làm nũng.”

Tôi giơ ba ngón tay, trịnh trọng gật đầu:

“Em hứa, tuyệt đối không say quậy!”

Anh hài gật đầu:

“Đi thay đồ đi.”

Tôi đặc biệt chọn một chiếc váy đen hai dây ngắn trong phòng thay đồ.

Nghe nói đi bar phải mặc như mới hợp.

Thấy tôi bước ra, Phí Tranh cau mày, nắm gáy tôi kéo về phòng:

“Đổi đồ!”

Tôi bĩu môi:

“Nhưng này đẹp mà.”

“Cúi xuống là lộ hết, ở nhà thì được, ra thì không.”

Tôi kéo váy lên cho anh xem:

“Có mặc quần bảo hộ bên trong rồi mà!”

Tôi cứng đầu giải thích. Cuối , anh đành chịu thua, chỉ thở dài buông bỏ.

Lúc thay giày ở cửa, anh khoanh tay đứng dựa tường, thở dài:

“Đổi đôi khác đi, gót cao quá lát nữa trẹo thì khỏi đi làm luôn.”

Tôi nhìn đôi giày đế cao, đính lấp lánh đá nhỏ trên mà tiếc đứt ruột. Đẹp như thế này, không tranh thủ diện thì phí!

“Không đổi, này đẹp!”

Anh lực, ngồi xuống cài dây giày cho tôi, vừa buộc vừa lầm bầm:

“Ngã không đi làm được, mất hết lương 3.500 thì đừng khóc với anh.”

Tôi hừ nhẹ. Xem thường tôi quá rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương