Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
buông dao nĩa” bẩy mà vô vị.” Anh bình luận khẽ.
Tôi cũng gật gù đồng tình.
Tôi cầm .
Ra ban hóng gió.
Tránh xa sự ồn ào náo nhiệt.
Gió đêm mang theo se lạnh dễ chịu.
Tôi vừa đứng yên.
Một người phụ nữ toát ra mùi nước hoa nồng nặc tiến gần.
Là người phụ nữ ngồi chéo phía sau chúng tôi lúc đấu giá ban nãy.
Cả buổi cứ dùng mắt như dao gọt đá mà tôi.
Cô ta mặc váy đỏ cổ chữ V xẻ sâu.
Trang điểm tinh tế.
Nhưng mắt đầy thù địch.
“Cô Giang?” Cô ta cong môi đỏ thẫm.
“Danh tiếng vang dội lắm.”
“ thể khiến Thẩm tiên sinh phá lệ đưa theo bên người…”
“Quả nhiên… khác biệt thật đấy.”
Cô ta đảo mắt đánh giá tôi từ đến chân.
sắc như móc câu.
“Nghe , cô Giang dựa vào… tài nấu ăn?”
Hai chữ cuối cô ta cố tình nhấn mạnh.
Lời lẽ đầy khinh thường, buồn che giấu.
“ là… sáng tạo thật.”
“ điều…”
Cô ta ghé sát , hạ giọng, mùi nước hoa nồng nặc khiến tôi cau mày.
“Nhắc cô một câu, khẩu vị của Thẩm tiên sinh… khó chiều lắm.”
“Hôm nay thích cháo trắng dưa muối.”
“Ngày mai…”
Cô ta cười đầy ẩn ý.
“ khi ngán .”
“Những nơi như thế ,” cô ta đảo mắt quanh hội trường lộng lẫy,
“Không dành cho người như cô.”
“Tốt nhất nên biết thân biết phận sớm một .”
“Một bếp.”
“ vậy thôi.”
Tôi cô ta.
Trong lòng gợn sóng.
Loại khiêu khích cỡ …
Còn không “nặng đô” bằng nồi mỡ hành cháy khét.
“Cảm ơn nhắc.” Tôi bình thản đáp.
“ là…”
Tôi khẽ lắc champagne trong .
“Thẩm tiên sinh bây giờ uống lê chưng đường phèn tôi nấu.”
“ trong tiệc tối quá ngấy.”
“Xin thất lễ.”
Tôi quay lưng rời đi.
buồn vẻ mặt đang méo mó của cô ta.
Vừa trở sảnh tiệc.
thấy Thẩm bị vài người vây quanh.
Người dẫn là một gã trẻ tuổi mặt lưỡng.
cầm .
Cười nịnh đến mức da mặt như nhăn .
“Thẩm gia! Chúc mừng chúc mừng! là báu vật!”
“Nghe ‘Ngọc Lộ ’ là món ngự thiện thời tiền triều! Bổ âm dưỡng dương! Thần kỳ vô cùng!”
“Sau ngài thử …”
Gã nháy mắt ra hiệu.
“Cũng phải cho anh em mở mang tầm mắt một chứ! Nếm thử xem sao!”
Đám người bên cạnh cười hùa theo.
mắt đầy ẩn ý.
Thẩm không biểu cảm.
dùng hai ngón kẹp .
Lặng lẽ lắc nhẹ.
Không một lời.
Nhưng áp suất xung quanh anh rõ ràng hạ thấp.
Tên mặt hề nhận ra.
Vẫn thao thao bất tuyệt.
“Nghe dùng toàn nguyên liệu đắt đỏ! Nào là tuyết liên Thiên Sơn! Nhân sâm ngàn năm! Nữ–”
Chưa dứt câu.
trong Thẩm .
Bất ngờ…
Rơi xuống.
“Choang!”
Tiếng thủy tinh vỡ giòn tan.
Vang dội nền đá hoa cương sáng .
đỏ loang lổ và mảnh vỡ tung tóe.
Trong nháy mắt.
Cả hội trường im bặt.
Mọi âm thanh đều biến mất.
Nụ cười mặt tên mặt cứng đờ.
Như con gà bị bóp cổ.
Mấy kẻ cười hùa đằng sau cũng câm như hến.
Mặt tái nhợt.
Thẩm chậm rãi rút khăn trắng tinh.
Lau ngón vốn hề dính .
Động tác tao nhã vô cùng.
Sau .
Anh ngẩng lên.
mắt thản nhiên liếc qua gương mặt tái mét của tên kia.
“Cái miệng.”
“Là để ăn.”
“Không phải để phun bậy.”
Giọng không to.
Nhưng như viên đá băng nện xuống sàn.
Lạnh đến thấu xương.
“Hiểu chưa?”
Tên mặt run bần bật như lá rụng trong gió.
“Hiểu… hiểu! Thẩm gia dạy lắm! Tại tôi lắm lời! Tôi…”
“Cút.”
một chữ.
Gã như được đại xá.
Lôi cả đám đàn em.
Vừa lăn vừa bò biến khỏi đám đông.
Lúc Thẩm mới tôi.
Lạnh lẽo mặt anh lập tức tan đi.
Anh đưa về phía tôi.
“Đi thôi.”
“Về nhà.”
“Đói .”
Trong giọng ấy mang theo một … tủi thân?
đường về, anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Gương mặt nghiêng dưới đèn ngoài cửa sổ, phảng phất vẻ mỏi mệt.
“ …” Tôi không nhịn được lên tiếng.
“Là giả.” Anh thèm mở mắt.
“Gì cơ?”
“ món Ngọc Lộ ,” anh đáp nhàn nhạt, “ thất truyền từ cuối đời Thanh .
Tấm lụa là bản sao thời Dân Quốc. Nét mực cũng không .”
Tôi sửng sốt.
“Vậy sao anh còn đấu giá?”
“Bọn họ tôi đấu,” khóe môi anh nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
“ xem tôi làm con gà bị chém đẹp.”
“ thấy Thẩm vì một bát mà lú lẫn óc.”
“Vậy thì cho họ xem.”
Anh mở mắt, đôi đồng tử đen sâu thẳm lên sáng rực trong màn đêm.
“Hai mươi triệu,” “mua lấy một sự yên ổn.”
“Tiện thể,” anh tôi, trong mắt thoáng qua ý cười, “xem biểu cảm đặc sắc mặt tụi nó.”
“Đáng.”
Tôi nghẹn lời.
Tâm tư người đàn ông … là còn phức tạp hơn nước dùng món Phật Nhảy Tường.
“Đói ,” anh nhấn mạnh, giọng tủi thân càng rõ.
“ ăn gì?” Tôi hỏi.
Anh nghĩ một lúc.
“Mì Dương Xuân