Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
“Vợ ơi, em đang thế? Mau dỗ con , anh đứng ngoài cũng nghe tiếng con khóc.”
“Ôi, Tiểu Cao , cháu thay giày nghỉ ngơi chút . chợ về, lưng đau quá, bảo Chiêu Chiêu bữa .”
“Được , Lưu, gọi cô ấy . Tôi vào ngủ lát, xong gọi tôi.”
Tôi nghe giận sôi !
Những năm qua tôi cha mẹ, khổ cực sao tôi rõ nhất, nên càng ghét loại đàn ông vô trách nhiệm.
hay quá, Cao không không đỡ đần, để con dâu ?
Sinh đứa con trai này không bằng sinh miếng thịt xá xíu!
Tôi lao tới, tát phát choáng váng.
“Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?”
“ biết tôi là mẹ ? Tôi cứ tưởng định nhận khác mẹ chứ! thuê cái về đây? Không bắt con dâu ? Não bị kẹp cửa ?”
Tôi đánh lên lưng Cao , khiến nó đau đến méo mặt.
“Mẹ mẹ! Con sai ! Con sai ! Mẹ đừng đánh nữa được không? Con biết sai thật !”
“ , thế? Tiểu Cao nó thương tôi tuổi già ! Nó là tốt , đừng đánh nữa, nó cha , cũng cần giữ thể diện chứ.”
lập tức chui can ngăn, bênh vực Cao .
Tôi cười lạnh. Con trai thể dạy dỗ sau, nhưng cần xử lý lại là kẻ khác!
Tôi sải bước đến trước mặt bà ta, cúi đầu nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Chồng mất sớm, tôi mình nuôi con, không mạnh mẽ thì sao sống nổi?
Trong làng ai chọc con tôi khóc, tôi đến hỏi tội cả nhà. Ai dám hỗn láo, tôi vác d/a/o dọa sợ.
Tôi cao gần mét bảy, nhỏ ăn khỏe, vóc dáng vạm vỡ.
Bà nhìn thấy tôi, lập tức loa phóng thanh biến thành chuột con, năng nhỏ nhẹ.
“ tốt? Tôi thấy là đồ ngu thì ! Không thì tôi định để sau xử lý, ai ngờ bà tự chui ! Tôi hỏi bà, bỏ tiền thuê bà về hay bà chủ? Bắt con dâu tôi bà, bà xứng chắc?”
“ dám vẻ oai vệ ở nhà tôi, tưởng mình là mẹ Cao sao?”
“Tôi hỏi, bà công ty nào? Tôi phải tuyên truyền kỹ lưỡng !”
Tôi thẳng mặt mắng, ép bà ta lùi mãi đến sát tường.
“Tôi… tôi không … hôm nay là ngoại lệ thôi . Tiểu Cao, con chứ!”
Bà ta mặt trắng bệch, mắt đỏ hoe –lrõ ràng bị dọa sợ.
Tôi hừ lạnh, tài cán đâu, biết bắt nạt trẻ thôi!
“Mẹ đừng giận, Lưu bình thường tốt lắm. Hôm nay là ngoại lệ, mẹ đừng căng.”
Cao thấy hàng xóm nhìn vào, cổ đỏ bừng, vội đóng cửa, cố cầu xin tôi tha thứ.
“Mẹ, tốt khó tìm. Lưu bình thường không thế, mẹ bà ấy cơ hội .”
“Đúng đấy , tôi lúc nãy bị trẹo thôi, không đau nữa , tôi ngay.”
Tôi chặn bà ta lại, nhìn Cao : “Không được, đuổi ngay! Không để bàn thêm! Cao , rõ ràng.”
Bỏ tiền thuê là mua dịch vụ, đào tạo là chuyện của công ty. Chúng tôi thể dành thời gian chọn lựa , nhưng tuyệt đối không dành thời gian mong kẻ hèn hạ thay đổi.