Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Ông ngoại nhớ lại chuyện qua, có chút nghi hoặc.

Bà đồng xua tay: “Bây vấn đề mấu chốt là, phải đưa t.h.i t.h.ể vợ ông lên.” Bà nhìn về phía lối vào hầm rau, lẩm bẩm: “Thi thể quỳ không nhập quan, ba ngày sẽ thành Sát.”

6

“Đã qua một ngày rồi, nếu qua thêm hai ngày nữa, nhà ông e là sẽ có thêm một oan hồn.”

“Đến lúc đó, thần tiên cũng khó cứu!” Bà đồng dài.

Ông ngoại giận dữ mắng: “Nói năng hồ đồ, vợ tôi lẽ nào lại hại tôi!”

Bà đồng hừ lạnh: “Ông đương nhiên có thể không tin! Chuyện thế này tôi cũng không muốn dính vào!”

Cậu tôi vàng tiến lên: “Thần tiên sống , bà đừng chấp nhặt với cha tôi làm gì. Vấn đề là tôi đã thử rồi, thật sự không cõng lên được.”

Bà đồng trầm ngâm một lát: “Bây sắp đến Tý, là lúc âm khí nặng nhất, cậu không cõng lên được cũng là bình thường. Ngày mai cậu thử lại , không được tôi sẽ tìm thêm mấy người đàn ông dương khí tốt.”

“Còn oan hồn bà nói, không thể mặc nó được!” Cậu tôi nói thêm.

“Về phần oan hồn trong hầm này, không hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, tôi cũng không tiện xử lý.” Bà đồng nói đầy ẩn ý, nhìn về phía ông ngoại.

Ông ngoại cúi đầu, một lúc lâu cũng không lên tiếng. Tôi thấy ông ngoại chắc biết gì đó, chỉ là trong lòng có chút e ngại, nên mới không dám nói ra.

Cậu tôi không nhìn nổi nữa: “Cha, hầm rau này rốt cuộc có chuyện gì, cha nói đi!”

“Năm đó không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là cha và mẹ con thấy hầm rau này không may mắn thôi! Bà ấy chắc đang lừa người, bà ấy nói những chuyện này làm gì!” Ông ngoại gân cổ lên mắng.

Bà đồng ra hai luồng khí lạnh từ : “Nếu ông không tin, hà cớ gì lại mời tôi đến đây.”

“Tôi chỉ là…” Ông ngoại có chút lúng túng.

“Cha! Mẹ đã c.h.ế.t oan trong hầm rau này, con không muốn mấy ngày nữa lại lặp lại chuyện hôm nay.” Cậu tôi vò đầu, vành mắt hơi đỏ.

Mẹ tôi thấy vậy, nhẹ giọng nói: “Bà , bà cũng đừng làm khó cha tôi nữa. Bà kiến thức sâu rộng, nào không ạ.”

Cậu tôi nói: “Đúng vậy, bà nói oan hồn này mấy năm trước bị người ta phong ấn. Bà pháp thuật cao siêu, chắc có thể phong ấn lại!”

Bà đồng khẽ dài, lại nhìn tôi đang che trước mặt mẹ: “Nể tình cô và đứa bé này, tôi sẽ giúp nhà các người một lần, tất cả vào nhà trước đi!” Bà quay đầu nhìn cậu tôi: “Trời đen như mực, cậu đưa tôi về một chuyến, tôi về chút đồ.”

7

Sau trở vào nhà, tôi uống một bát canh gừng mẹ vừa nấu, cơ thể lập tức ấm lên.

Bà đồng và cậu tôi lúc này cũng đã quay lại. Tay trái bà ấy xách một bọc vàng, tay phải xách một con gà trống to khỏe.

“Điều kiện có hạn, tôi giúp các người qua đêm nay trước đã.”

Bà đồng ném con gà trống cho cậu tôi, bảo cậu tôi xử lý nó. Không lâu sau, cậu tôi bưng một chậu gà lớn quay vào nhà. Bà đồng lại từ trong bọc của mình ra bốn ngọn nến đỏ có dáng độc đáo. Bà ấy dùng ngón tay chấm chút gà trong chậu, nhỏ lên từng ngọn nến.

“Sau tôi đi, các người đem chậu gà đó, tưới lên tấm ván che hầm rau.”

đi ngủ, nhớ đốt nến này lên, mỗi người một ngọn.” Bà đồng dặn dò.

Mỗi người một ngọn ư? Tôi và mẹ ngủ chung cũng phải đốt hai ngọn sao?

Bà đồng dường như đọc được suy của tôi: “Cô gái, dù cô có ngủ chung với con bé, cũng phải đốt hai ngọn.”

“Nến của tôi rất đặc biệt, có thể cháy bảy ngày, sau bảy ngày, oan hồn đó tự sẽ tan biến.”

“Tôi có một vài thứ, ngày mai các người chuẩn bị, phối hợp với các phương pháp khác, mấy ngọn nến này sẽ bảo vệ các người bình an.”

“Nếu nửa đêm đèn , tự cầu phúc đi!”

Bà đồng lại vài câu rồi quay người rời đi. Ông ngoại và cậu tôi nhìn nhau, làm theo lời bà đồng, sau đó cầm nến về phòng.

Tôi theo mẹ về phòng, thấy mẹ đốt ngọn nến bên phía tôi, lúc này mới yên tâm nằm xuống.

Tôi nhìn ngọn lửa yếu ớt, từ từ nhắm mắt lại. Tôi đã mệt lả, sự mệt mỏi của cơ thể đã lấn át đi nỗi sợ hãi trong lòng. Lên giường không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là đến nửa đêm, tôi mơ hồ thấy bên phía mẹ dường như có động tĩnh gì đó. Không lâu sau, dường như có ai đó đang thổi khí về phía tôi. Tuy đang nhắm mắt, nhưng tôi vẫn có thể nhận được. Ngọn nến bên phía tôi, như đã !

Một nỗi sợ hãi không thể diễn tả bao trùm toàn thân tôi, xộc thẳng lên đỉnh đầu. Tôi rụt đầu lại không dám mở mắt, đầu ngửi thấy một mùi kỳ lạ, lẫn trong đó là mùi tanh của đất và mùi chua thối của thực vật mục rữa.

“Bé Cải, đi, bà đồng đến rồi, chúng ta cũng đi !”

Tôi bị mẹ gọi , chuyện đêm qua khiến tôi vẫn chưa hoàn hồn. Mùi như lá rau thối rữa vẫn còn vương trong khoang tôi.

“Mẹ , qua nến của con như rồi.”

“Chắc là con gặp ác mộng thôi, lúc mẹ vẫn thấy nến bên phía con cháy tốt mà.”

Mẹ tôi không ý đến tôi, ném đôi giày cho tôi rồi vã rời đi. Tôi cũng không nhiều, nhanh chóng thu dọn rồi chuẩn bị ra sau .

Chỉ là khoảnh khắc tôi quay người đóng cửa, không biết có phải do xa quá không nhìn rõ không, ngọn nến bên đầu giường của tôi, dường như so với ngọn nến bên phía mẹ… cao hơn một đoạn.

8

“Vẫn không được.”

Lúc tôi ra sau, cậu tôi lại một lần nữa chui ra từ hầm rau, lắc đầu với mọi người.

Bà đồng xong ra một vật nhỏ được bọc bằng . Sau mở lớp cuối cùng, một chiếc điện thoại Tiểu Linh Thông lộ ra.

Không lâu sau, sau nhà tôi có thêm mấy người đàn ông khỏe mạnh. Người dẫn đầu nhìn vào lối vào hầm rau, vẻ mặt nghiêm trọng.

Ông ngoại nhớ lại chuyện qua, có chút nghi hoặc.

Bà đồng xua tay: “Bây vấn đề mấu chốt là, phải đưa t.h.i t.h.ể vợ ông lên.” Bà nhìn về phía lối vào hầm rau, lẩm bẩm: “Thi thể quỳ không nhập quan, ba ngày sẽ thành Sát.”

6

“Đã qua một ngày rồi, nếu qua thêm hai ngày nữa, nhà ông e là sẽ có thêm một oan hồn.”

“Đến lúc đó, thần tiên cũng khó cứu!” Bà đồng dài.

Ông ngoại giận dữ mắng: “Nói năng hồ đồ, vợ tôi lẽ nào lại hại tôi!”

Bà đồng hừ lạnh: “Ông đương nhiên có thể không tin! Chuyện thế này tôi cũng không muốn dính vào!”

Cậu tôi vàng tiến lên: “Thần tiên sống , bà đừng chấp nhặt với cha tôi làm gì. Vấn đề là tôi đã thử rồi, thật sự không cõng lên được.”

Bà đồng trầm ngâm một lát: “Bây sắp đến Tý, là lúc âm khí nặng nhất, cậu không cõng lên được cũng là bình thường. Ngày mai cậu thử lại , không được tôi sẽ tìm thêm mấy người đàn ông dương khí tốt.”

“Còn oan hồn bà nói, không thể mặc nó được!” Cậu tôi nói thêm.

“Về phần oan hồn trong hầm này, không hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, tôi cũng không tiện xử lý.” Bà đồng nói đầy ẩn ý, nhìn về phía ông ngoại.

Ông ngoại cúi đầu, một lúc lâu cũng không lên tiếng. Tôi thấy ông ngoại chắc biết gì đó, chỉ là trong lòng có chút e ngại, nên mới không dám nói ra.

Cậu tôi không nhìn nổi nữa: “Cha, hầm rau này rốt cuộc có chuyện gì, cha nói đi!”

“Năm đó không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là cha và mẹ con thấy hầm rau này không may mắn thôi! Bà ấy chắc đang lừa người, bà ấy nói những chuyện này làm gì!” Ông ngoại gân cổ lên mắng.

Bà đồng ra hai luồng khí lạnh từ : “Nếu ông không tin, hà cớ gì lại mời tôi đến đây.”

“Tôi chỉ là…” Ông ngoại có chút lúng túng.

“Cha! Mẹ đã c.h.ế.t oan trong hầm rau này, con không muốn mấy ngày nữa lại lặp lại chuyện hôm nay.” Cậu tôi vò đầu, vành mắt hơi đỏ.

Mẹ tôi thấy vậy, nhẹ giọng nói: “Bà , bà cũng đừng làm khó cha tôi nữa. Bà kiến thức sâu rộng, nào không ạ.”

Cậu tôi nói: “Đúng vậy, bà nói oan hồn này mấy năm trước bị người ta phong ấn. Bà pháp thuật cao siêu, chắc có thể phong ấn lại!”

Bà đồng khẽ dài, lại nhìn tôi đang che trước mặt mẹ: “Nể tình cô và đứa bé này, tôi sẽ giúp nhà các người một lần, tất cả vào nhà trước đi!” Bà quay đầu nhìn cậu tôi: “Trời đen như mực, cậu đưa tôi về một chuyến, tôi về chút đồ.”

7

Sau trở vào nhà, tôi uống một bát canh gừng mẹ vừa nấu, cơ thể lập tức ấm lên.

Bà đồng và cậu tôi lúc này cũng đã quay lại. Tay trái bà ấy xách một bọc vàng, tay phải xách một con gà trống to khỏe.

“Điều kiện có hạn, tôi giúp các người qua đêm nay trước đã.”

Bà đồng ném con gà trống cho cậu tôi, bảo cậu tôi xử lý nó. Không lâu sau, cậu tôi bưng một chậu gà lớn quay vào nhà. Bà đồng lại từ trong bọc của mình ra bốn ngọn nến đỏ có dáng độc đáo. Bà ấy dùng ngón tay chấm chút gà trong chậu, nhỏ lên từng ngọn nến.

“Sau tôi đi, các người đem chậu gà đó, tưới lên tấm ván che hầm rau.”

đi ngủ, nhớ đốt nến này lên, mỗi người một ngọn.” Bà đồng dặn dò.

Mỗi người một ngọn ư? Tôi và mẹ ngủ chung cũng phải đốt hai ngọn sao?

Bà đồng dường như đọc được suy của tôi: “Cô gái, dù cô có ngủ chung với con bé, cũng phải đốt hai ngọn.”

“Nến của tôi rất đặc biệt, có thể cháy bảy ngày, sau bảy ngày, oan hồn đó tự sẽ tan biến.”

“Tôi có một vài thứ, ngày mai các người chuẩn bị, phối hợp với các phương pháp khác, mấy ngọn nến này sẽ bảo vệ các người bình an.”

“Nếu nửa đêm đèn , tự cầu phúc đi!”

Bà đồng lại vài câu rồi quay người rời đi. Ông ngoại và cậu tôi nhìn nhau, làm theo lời bà đồng, sau đó cầm nến về phòng.

Tôi theo mẹ về phòng, thấy mẹ đốt ngọn nến bên phía tôi, lúc này mới yên tâm nằm xuống.

Tôi nhìn ngọn lửa yếu ớt, từ từ nhắm mắt lại. Tôi đã mệt lả, sự mệt mỏi của cơ thể đã lấn át đi nỗi sợ hãi trong lòng. Lên giường không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là đến nửa đêm, tôi mơ hồ thấy bên phía mẹ dường như có động tĩnh gì đó. Không lâu sau, dường như có ai đó đang thổi khí về phía tôi. Tuy đang nhắm mắt, nhưng tôi vẫn có thể nhận được. Ngọn nến bên phía tôi, như đã !

Một nỗi sợ hãi không thể diễn tả bao trùm toàn thân tôi, xộc thẳng lên đỉnh đầu. Tôi rụt đầu lại không dám mở mắt, đầu ngửi thấy một mùi kỳ lạ, lẫn trong đó là mùi tanh của đất và mùi chua thối của thực vật mục rữa.

“Bé Cải, đi, bà đồng đến rồi, chúng ta cũng đi !”

Tôi bị mẹ gọi , chuyện đêm qua khiến tôi vẫn chưa hoàn hồn. Mùi như lá rau thối rữa vẫn còn vương trong khoang tôi.

“Mẹ , qua nến của con như rồi.”

“Chắc là con gặp ác mộng thôi, lúc mẹ vẫn thấy nến bên phía con cháy tốt mà.”

Mẹ tôi không ý đến tôi, ném đôi giày cho tôi rồi vã rời đi. Tôi cũng không nhiều, nhanh chóng thu dọn rồi chuẩn bị ra sau .

Chỉ là khoảnh khắc tôi quay người đóng cửa, không biết có phải do xa quá không nhìn rõ không, ngọn nến bên đầu giường của tôi, dường như so với ngọn nến bên phía mẹ… cao hơn một đoạn.

8

“Vẫn không được.”

Lúc tôi ra sau, cậu tôi lại một lần nữa chui ra từ hầm rau, lắc đầu với mọi người.

Bà đồng xong ra một vật nhỏ được bọc bằng . Sau mở lớp cuối cùng, một chiếc điện thoại Tiểu Linh Thông lộ ra.

Không lâu sau, sau nhà tôi có thêm mấy người đàn ông khỏe mạnh. Người dẫn đầu nhìn vào lối vào hầm rau, vẻ mặt nghiêm trọng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương