Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi vùng vẫy kịch liệt không thoát nổi, sức tôi sao địch lại ba người.
Cả lớp nín thở, ai dám lên tiếng.
Ngô Kỳ từ từ bước xuống bục, từng bước áp sát tôi, giọng cay độc:
“Đồ không mẹ dạy! Hôm nay tôi sẽ thay cái ông ba giấu đầu lòi đuôi, biết đang làm chuyện mờ ám của cô, dạy cô một bài học!”
Cô quát:
“Bây giờ, xuống! Xin vì thái độ vừa rồi!”
Tôi nghiến răng đáp:
“Đừng hòng!”
chữ được bật ra từ kẽ răng, toàn thân tôi căng cứng, dùng hết sức giữ thẳng lưng, ngẩng cao đầu, mắt trừng thẳng cô.
Ngô Kỳ khẽ cười nhạt, liếc mắt ra hiệu cho :
“Giúp cô một tay.”
và một nam khác đồng loạt siết mạnh, rồi lấy đầu gối thúc thẳng khe chân tôi.
Một cơn đau buốt lan khắp người, đầu gối tôi mềm nhũn, thân thể chao đảo định khuỵu xuống.
tôi nghiến răng chịu đựng, chỉ gập một gối, chân còn lại vẫn chống thẳng, tuyệt đối không cả đầu gối.
Cô Ngô cao giọng mắng:
“Sao? Còn không phục? Cô tưởng ba cô là ai? Tôi nói cho cô biết, chỉ có những kẻ chui rúc trong bóng tối, làm việc bẩn thỉu mới phải giấu giếm như vậy!”
Tôi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu:
“Ngô Kỳ! Cô càn rỡ như thế, không sợ tôi báo hiệu trưởng sao?”
Cô bật cười khẩy:
“Báo đi! Phó hiệu trưởng là anh họ ruột của tôi đấy! Ở trường , tôi muốn cô cút lúc thì cút lúc đó! Báo cáo ? Đừng mơ! Mau xuống nhận !”
Nghe thế, bọn càng siết chặt hơn, lực mạnh đến nỗi cổ tay tôi đau nhói.
Ngay lúc ấy — rầm! — cánh cửa lớp bị đạp tung.
Một nhóm người xuất hiện ở cửa.
Có ai đó kinh hãi kêu lên:
“Hiệu trưởng! Thầy đến rồi sao?”
Và giọng tôi run run đầy xúc động:
“Ba… ba đến rồi ạ!”
5
Người đi đầu là hiệu trưởng – mặt tái mét, mồ hôi túa ra đầy trán, phía sau là ba tôi và chú mà tôi chưa từng gặp, có lẽ là đồng nghiệp của ba.
Giọng ba tôi lạnh lẽo:
“Thả con bé ra.”
buông tay, cùng nam kia lùi lại trong hoảng hốt, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
“Hiệu trưởng! Thầy đến đúng lúc lắm!” — Ngô Kỳ nhanh chân chạy tới, giọng the thé, định giành phần nói :
“Chính là con bé , Chu ! vô vô , dám công khai cãi lại và xúc phạm viên trên lớp! Phẩm hạnh cực kỳ tồi tệ! Tôi đang định xử nghiêm thì lại chống đối! Loại học như thế phải bị xử phạt nặng! Tôi kiến nghị đuổi học ngay lập , làm gương cho toàn trường!”
Hiệu trưởng há miệng, nói nên lời. Ánh mắt ông nhìn Ngô Kỳ đầy tuyệt vọng.
Lúc , Ngô Kỳ mới ý đến người đàn ông đứng phía sau hiệu trưởng — ai nấy đều toát ra khí thế lạnh lùng và nghiêm nghị.
Cô ta tưởng hiệu trưởng im lặng là ngầm đồng ý, liền khinh khỉnh liếc ba tôi một cái, cười nhạt:
“Ồ, thì ra ông là ba của Chu ? Cái người mà ngay cả nghề nghiệp cũng không dám khai báo? Tốt quá, đến đúng lúc rồi! Con gái ông —”
“Bộp!”
Hiệu trưởng đập mạnh tay xuống bàn, cắt ngang câu nói ngu xuẩn đó.
“Ngô Kỳ! Cô im miệng! Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?!”
Một trong những người đi cùng ba tôi liếc sắc bén, định bước lên, bị ba tôi giơ tay ngăn lại.
Ba nhìn thẳng Ngô Kỳ, giọng trầm ổn mà lạnh như băng:
“Cô nói xem, con gái tôi đắc tội với cô?”
Ngô Kỳ cười khẩy:
“Đúng là ba con nấy!”
Sắc mặt ba tôi trầm hẳn xuống. Ông không nói thêm lời , chỉ khẽ gật đầu với người đàn ông trung niên đi cùng.
Người đó lập hiểu ý, tiến lên một bước, rút thẻ công tác từ trong túi áo, giơ ra mặt Ngô Kỳ, giọng nghiêm nghị như thép:
“Ngô Kỳ! Chúng tôi là nhân viên Cơ quan An ninh Quốc gia. Cô hiện bị tình nghi công khai sỉ nhục công thần nhà nước, xâm phạm và tiết lộ thông tin mật, đồng thời lạm dụng chức quyền, gây tổn hại nghiêm trọng đến quyền lợi hợp của người chưa thành niên.Theo quy định luật, chúng tôi sẽ tiến hành triệu tập cô ngay bây giờ. Mời cô phối hợp điều tra!”
Ngô Kỳ bật cười lớn, cười đến nỗi cả người nghiêng ngả, nước mắt cũng chảy ra:
“Ha ha ha! Hay quá! Chu , người giỏi đấy! Từ đâu thuê được diễn viên ? Diễn cũng ra trò phết! Còn mặc cả đồng phục cho giống nữa! Ngay cả hiệu trưởng cũng bị dọa đến ngẩn người luôn rồi hả?”
Cô ta khinh bỉ nói tiếp:
“Cơ quan An ninh Quốc gia? Nhà các người mà mời được ? Giỏi , diễn trọn vai luôn! đây là trường học, không phải cái nơi cho người bày trò hề đâu!”
Ngô Kỳ chỉ tay quát:
“Hiệu trưởng! Thầy mù rồi sao? Cũng bị lừa hả? Họ nói thầy cũng tin ? Rõ ràng là—”
“Bốp!”
Hiệu trưởng vung tay tát thẳng mặt cô ta.
Ngô Kỳ lảo đảo, ôm má, bàng hoàng không tin nổi.
Hiệu trưởng run rẩy, giọng nghẹn lại vì sợ hãi:
“Im đi! Cô im ngay! Đồ ngu! Cô muốn chết cũng đừng kéo tôi chết theo!”
Ông quay người lại, cúi đầu sâu về phía ba tôi và người đi cùng, run run nói:
“Xin… xin ! Là tôi quản yếu kém, là của tôi! xảy ra loại viên vô vô như thế … chúng tôi nhất định sẽ xử nghiêm! Xử nghiêm!”
6
Ngô Kỳ quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn hiệu trưởng:
“Ông dám đánh tôi ? Ông có biết ông vừa đánh ai không? Ba tôi là Ngô Hào, người giàu nhất thành phố Hải! Một hiệu trưởng nhỏ nhoi như ông, cái ghế đó ngồi cũng sắp hết rồi! Chỉ cần ba tôi nói một câu, ông sẽ bị đuổi ngay lập !”
Câu nói ấy như tiếng sấm giữa trời quang, khiến cả lớp sững sờ, há hốc mồm không dám thở.
“Người giàu nhất thành phố Hải” — cái tên đó đối với học chúng tôi khác một huyền thoại, là người sống trên mây.
Vài bạn trong lớp thoáng lộ vẻ sợ hãi.
Hiệu trưởng run rẩy chỉ tay cô ta, giọng lắp bắp:
“Cô… cô có biết hôm nay mình vừa đụng phải ai không hả?”
Ngô Kỳ hất cằm kiêu ngạo:
“Tôi cần biết là ai cả! Ở thành phố Hải , không có chuyện là ba tôi không giải quyết được, không có người ba tôi không thể đè xuống!”
Hiệu trưởng đến nỗi mặt trắng bệch, ôm ngực, suýt ngất.
Người đàn ông đi đầu nhóm nhân viên an ninh bước lên, giọng nghiêm nghị:
“Ngô Kỳ, mọi hành vi và lời nói của cô đều đã được chúng tôi ghi lại toàn bộ. Giờ không phải cô chất vấn chúng tôi, mà là cô phải giải thích về những mình đã làm.”
Ngô Kỳ khoanh tay, mặt đầy thách thức:
“Tôi có nói cả. Đợi ba tôi đến đi, rồi người sẽ biết tay!”
Cô ta rút điện thoại, giọng nghẹn ngào như đang khóc:
“Ba! Ba mau đến trường đi! Con bị người ta bắt nạt! Họ muốn bắt con! Cả hiệu trưởng cũng hùa theo họ! Ba đến nhanh đi, con sợ lắm!”
Đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông đầy giận:
“Con gái của Ngô Hào tôi, tôi xem đứa dám động ! Đợi đó, ba tới ngay!”
Ba tôi khẽ cười, bình tĩnh hỏi:
“Ngô Hào ?”
Ngô Kỳ nhếch môi cười lạnh:
“Giờ thì biết sợ rồi đúng không? Muộn rồi!”
Cô ta chỉ thẳng tay về phía chúng tôi, giọng đầy ngạo mạn:
“Trừ ngay bây giờ, tất cả các người xuống xin tôi! Đặc biệt là cô, Chu , và ông bố giấu đầu hở đuôi của cô! đến tôi thấy vừa lòng, có tôi vui vẻ, tôi còn nói giúp một câu, ba tôi tha cho người một con đường sống!”
Hiệu trưởng run lên vì giận, vừa định nói thì ba tôi nhẹ nhàng giơ tay, ra hiệu ông ấy đừng xen .
“Được.” Ba tôi nói gọn một chữ. “Tôi đợi ông ta đến.”
Ông kéo ghế ngồi xuống, chậm rãi, điềm tĩnh:
“ ông ta đến, cô nói xem, con gái tôi đã làm cô?”
Ngô Kỳ gào lên:
“ là đồ vô lễ, bao lần tôi dạy mà không sửa! Trên lớp dám cãi lại thầy cô, còn xúc phạm viên! khai gian thông tin gia đình, thi gian lận bị tôi bắt tại chỗ mà vẫn chối! còn xúi bạn bè chống lại viên — đồ vô vô !”
Tôi đến nghẹn giọng:
“Vì cô ở ngay phòng vụ, mặt bao nhiêu viên, đã bịa đặt rằng ba tôi làm việc phi ! Chuyện đó, thầy Vương và mọi người trong phòng đều có thể làm chứng!
Trong phòng thi Vật , cô đứng sát bên tôi, cố tình gây nhiễu, sau chuông reo lại vu cho tôi gian lận! Bạn nữ ngồi sau lưng tôi cũng đã đứng ra làm chứng, cả phòng thi ai cũng thấy rõ!
Và mới vài phút , cô còn sai cùng bọn chúng ép tôi xuống xin , nhục mạ ba tôi!”
Tôi hít sâu một hơi, quét ánh mắt khắp lớp, giọng vang lên mạnh mẽ:
“Ngay tại đây, bây giờ — ai trong lớp dám đứng ra làm chứng cho tôi?”
Ngô Kỳ đảo mắt hung dữ khắp lớp, giọng đầy đe dọa:
“Tôi xem đứa dám!
Ai dám làm chứng cho , tôi nói cho mà biết — cả đời đừng hòng tốt nghiệp! Hồ sơ của cô sẽ có vết đen vĩnh viễn!
Hiệu trưởng chỉ là hữu danh vô thực, quyền nằm trong tay anh họ tôi! Muốn đấu với tôi ? Còn non lắm!”
7
Những bạn học định đứng dậy, thân thể lại cứng đờ, ánh mắt đầy do dự và sợ hãi.
Tốt nghiệp, học bạ — những thứ quyết định tương lai — đang nằm trong tay Ngô Kỳ, trở thành công cụ đe dọa hiệu quả nhất.
Chút công bằng vừa nhen nhóm trong lớp, dưới sức ép của cô ta, tan biến sạch sẽ.
Cả phòng học chìm trong im lặng tuyệt đối, không ai dám đứng lên.
Tôi run rẩy vì giận, nhìn khuôn mặt trơ tráo của cô ta, giọng nghẹn lại:
“Ngô Kỳ, cô có thể dùng quyền lực đe dọa họ tạm thời, có thể bịt miệng họ một lúc. lẽ phải nằm trong lòng người — cô không thể bịt được trái tim của tất cả mọi người, cũng không thể xóa bỏ sự !”
Ngô Kỳ nhếch môi, nụ cười kiêu căng hiện rõ:
“Hừ, ở đây, tôi chính là lẽ phải!”
Người đàn ông thuộc Cục An ninh quốc gia nhìn quanh lớp, giọng bình tĩnh dứt khoát:
“Các em yên tâm, không ai có thể bị ảnh hưởng học tập hay tương lai chỉ vì dám nói ra sự . luật sẽ bảo vệ mọi công dân dũng cảm và chính trực.”
Ông quay sang nhìn Ngô Kỳ, giọng trầm lạnh:
“Mọi hành vi đe dọa hoặc trả thù nhân chứng, đều là vi phạm nghiêm trọng luật và sẽ bị trừng trị thích đáng!”
“Em xin làm chứng!” — một bạn nữ vốn ít nói bỗng cất giọng rõ ràng, “Cô Ngô vừa rồi chính miệng ra lệnh cho và bọn họ ép Chu xuống, còn chửi mắng ba của bạn ấy!”
“Em cũng làm chứng! Cô ấy luôn cố tình gây khó dễ cho Chu !”
“Cô ấy tước chức lớp phó môn Vật của Chu chỉ vì bạn ấy không chịu khai về công việc của ba mình!”
“Cả suất bảo trợ đại học cũng là cô ấy tự ý đưa cho Vương Hạo!”
Một nam đứng phắt dậy, giọng run lên vì xúc động:
“Lần thi tháng, em đạt điểm tuyệt đối môn Toán, cô ấy lại vu em gian lận, trừ luôn mươi điểm!Chỉ vì em không đi học lớp thêm mà cô ấy giới thiệu!”
Lời cậu vừa dứt, một bạn nữ đỏ mắt, nghẹn ngào nói:
“Còn em! bình chọn ‘Học giỏi cấp thành phố’, em có số phiếu cao nhất, vậy mà cô Ngô nói nhà em không có ‘đóng góp cho trường’, rồi thẳng tay đưa danh hiệu đó cho Vương Hạo, người đã tặng quà cho cô ta!”
“Cô ấy từng vô cớ tịch thu truyện em đọc, còn xé ngay mặt cả lớp, nói em ‘lười học, đọc vớ vẩn!’”
“Cô vị rõ ràng! ngủ trong giờ cũng không sao, còn em chỉ vừa xoay cây bút là bị mắng phá kỷ luật, bắt đứng cả tiết!”
Tiếng tố cáo vang lên khắp lớp, ban đầu còn run rẩy, sau đó càng lúc càng mạnh mẽ.
Học tranh nhau nói, như thể dồn nén bao uất ức lâu nay, giờ mới được trút ra.
“Ba em là tài xế giao đồ ăn,” một bạn trai nghẹn giọng, “Lúc cô hỏi nghề của ba, cái ánh mắt khinh bỉ đó… em sẽ không bao giờ quên!”