Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3

“Anh điên ?”

Tôi mắng anh:

“Anh nhìn bằng nào mà bảo tôi hài ? Tôi không hài nhất chính là anh!”

“Hửm?”

Cố Tây Minh ngồi xuống đối diện tôi, tò mò hỏi:

“Không hài chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng không hài !”

Anh bật cười:

“Nhưng tôi lại khá hài về cậu.”

Tôi cau mày nhìn anh, nhất thời nghi ngờ không biết có phải người này đoạt hồn rồi không…

Mặt trời mọc từ phía Tây chắc? Sao dưng anh lại không cãi nhau với tôi nữa?

Cố Tây Minh ngoắc tay với tôi.

Tôi không tình nguyện lắm nhưng vẫn ghé tai lại gần, giọng anh khẽ vang lên bên tai tôi, trong trẻo rõ ràng:

cậu, mẹ tôi cũng đã sắp xếp một đối tượng liên hôn cho tôi.”

“Ai?”

“Đường Hân.”

Tim tôi bỗng thắt lại.

Tôi nhìn anh:

“Đường Hân thích anh lâu như vậy, liên hôn với cô ấy chẳng phải rất hợp sao?”

“Tất nhiên là không rồi.”

Cố Tây Minh nói với vẻ đương nhiên:

“Cô ấy thích tôi, nếu tôi liên hôn với cô ấy chẳng phải là tiện nghi cho cô ấy ?”

Anh rót nước, vừa rót vừa nói:

“Liên hôn phải chọn người không có tình , tốt nhất là ghét nhau. sao cũng là coi hôn nhân như một cuộc giao dịch, sao có thể để xúc cá nhân xen vào được?”

Anh đẩy ly nước đã rót đến mặt tôi:

“Cậu nói có không?”

Nghe thế tôi với anh là cặp bài trùng rồi còn gì.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong tôi một giây, tôi lập tức gạt phăng đi.

Cái quái gì mà lại đi liên hôn chứ?

Tôi nhấn mạnh:

“Tôi không đồng ý hôn với anh đâu.”

Cố Tây Minh tỏ ra bình thản:

“Được thôi, vậy cậu cưới Chu Thịnh đi! Cậu ấy cũng tốt mà. sao hồi cấp ba cậu cũng từng thích người , từ chối cũng chẳng sao. Ánh trăng sáng trong quá khứ nay thăng cấp thành chồng hiện tại, sao nhìn kiểu gì cũng thấy cậu có mà.”

“Ngừng lại!”

Tôi không chịu nổi nữa.

Tôi vốn là người có tôn cao.

Từ khi Chu Thịnh từ chối tỏ tình, tôi hoàn toàn mất giác với anh . Đôi lúc nhớ lại, tôi còn thấy xấu hổ, hỏi sao hồi mình lại nhìn nhầm mà thích người như thế?

cả mối tình đơn phương cũng trở thành vết đen trong đời, huống hồ gì là hôn với anh

Cố Tây Minh cười cười:

“Vậy là Trình Kinh Hựu đi. cậu ấy có hơi ham chơi chút, nhưng mấy mặt khác cũng…”

Tôi trừng :

“Trên đời này hết đàn ông rồi chắc? Không còn ai khác ?”

“Cậu 1m85 ngọt ngào?”

Cố Tây Minh làm vẻ ngạc nhiên:

“Bác trai bác gái chắc chắn không đồng ý đâu, không?”

“…”

Đừng nói ba mẹ tôi, đến tôi còn không đồng ý nữa là.

Cố Tây Minh nhấp một ngụm nước:

“Xem tới xem lui, vẫn là tôi phù hợp nhất, không?”

“Phù hợp chỗ nào?”

Cố Tây Minh nói:

“Tôi có thể để cậu do.

Cậu muốn ngắm trai đẹp ngắm, thích vào giới giải trí cứ làm, muốn chơi mấy môn thể thao mạo hiểm cũng được, tôi không cản.”

Anh ném ra một con bài lợi thế, rồi làm bộ khổ sở xoa thái dương:

sao tôi lấy vợ cũng chỉ để yên tĩnh thôi.”

“Đường Hân không yên tĩnh ?”

“Cô ấy thích tôi lâu như vậy, nếu hôn rồi chẳng phải quản tôi đến chết sao? Lúc còn yên tĩnh được nữa ?”

Tôi im lặng, niềm tin kiên định ban bắt lung lay.

do, tôi khao khát nó quá lâu rồi.

Có lẽ vì là con gái một trong nhà, từ nhỏ tôi đã ba mẹ người lớn kiểm soát chặt chẽ. Mấy môn thể thao nguy hiểm càng cấm tiệt, cả việc vào giới giải trí cũng là tôi phải cố gắng thuyết phục mãi mới được.

Tôi luôn muốn biết giác thoát khỏi ràng buộc là như thế nào.

Tôi nhìn thẳng vào Cố Tây Minh:

“Anh thực sự không quản tôi?”

Cố Tây Minh đáp:

“Tôi bận đến nỗi chẳng có thời gian về nhà, quản cậu thế nào được?”

Nhớ lại lịch trình kín mít anh, bay khắp thế giới, tôi bỗng thấy việc hôn với người luôn vắng nhà cũng chẳng có gì to tát.

sao cưới một người chồng quanh năm không nhà, chẳng phải chẳng khác nào độc thân sao?

“Sao rồi?”

Cố Tây Minh hỏi:

“Muốn thử xem tôi thế nào không?”

Tôi do dự vài giây, rồi phấn khích nói:

“Thử!”

4

khi xác định chuyện liên hôn với Cố Tây Minh, việc tiên là đưa anh về ra mẹ.

Có lẽ vì tôi anh vừa gặp đã quyết định cả đời quá nhanh, đến mức mẹ tôi cũng không khỏi kinh ngạc, còn khuyên nhủ:

“Hay là nghĩ lại một chút đi, chuyện này cũng không cần gấp như vậy…”

Tôi đành gạt lương tâm, đáp:

“Chính là anh ấy.”

Cố Tây Minh làm vẻ khiêm tốn, nói:

“Thực ra con Yên Yên vốn đã có tình từ , chỉ là vì nhiều lý do nên chưa bày tỏ. Lần này nhờ liên hôn mà chúng con mới có cơ hội nói rõ.”

“Tốt, tốt!”

tôi vui mừng, vỗ vai Cố Tây Minh:

“Bác biết là không nhìn nhầm cháu mà.”

là bàn bạc các vấn đề liên quan đến liên hôn.

Tôi không hề lên tiếng, chỉ đến khi nói về nơi khi hôn mới xen vào:

“Tôi muốn dọn sang cùng với Cố Tây Minh.”

Mẹ tôi bật cười trách yêu:

“Con gái nhà người , chẳng biết giữ chút dè dặt.”

Tôi chẳng thèm giữ kẽ làm gì.

Chuyện này tôi đã bàn với Cố Tây Minh trên đường đến rồi.

Từ lâu tôi đã muốn ra riêng, nhưng ba mẹ không đồng ý, cứ phải cùng dưới một mái nhà.

Nhân cơ hội này, tôi muốn thử giác sống một mình trong nhà Cố Tây Minh xem có như bạn thân tả không – do thoải mái vô cùng.

tôi hắng giọng:

“Chuyện này để bàn thêm.”

Tôi hừ hừ hai tiếng, gì tôi cũng quyết dọn đi rồi.

Bàn bạc xong xuôi, trời đã khuya.

Cố Tây Minh khăng khăng muốn về nhà, mẹ bảo tôi tiễn anh ra cửa.

Tôi chậm rãi bước ra cửa, vừa cầm vừa vẫy tay:

“Tạm biệt anh nhé, vị hôn phu.”

Cố Tây Minh quay lại cười với tôi.

Vừa định nói gì tôi sáng lên, hiện tin nhắn từ cậu 1m85 ngọt ngào.

【Chị ơi, đã đắp chăn rồi, chỉ chờ chúc ngủ ngon chị thôi.】

Tôi mở khóa , định trả .

Cố Tây Minh chẳng vội đi nữa, đứng cạnh tôi, nhìn tôi gõ từng chữ.

Tôi trêu anh:

mặt vị hôn phu mà tán tỉnh trai khác, kích thích ghê ha?”

“Thế này mà gọi là kích thích ?”

Cố Tây Minh đáp lại như thế.

“Hả?”

Ngón tay tôi run lên, câu “Chúc ngủ ngon” đã gửi đi mất rồi.

, cậu 1m85 lại nhắn:

【Ừ ừ, ngủ ngon. đến gặp chị trong giấc mơ!】

Cố Tây Minh giật lấy tôi, nhấn vào nút ghi âm:

“Được thôi, chúng tôi chờ cậu trong mơ.”

khi gửi xong, anh đưa lại cho tôi:

“Tất nhiên là cùng vị hôn phu tán tỉnh người khác mới thật kích thích.”

“…”

lại vang lên một tiếng.

Là tin nhắn mới nhất từ cậu ngọt ngào:

【Xin lỗi, làm phiền rồi, tôi xin rút lui.】

Tôi nhắn lại, nhưng tin nhắn đã hiện dấu chấm than đỏ.

Tôi không nhịn được, giơ chân đá vào bắp chân Cố Tây Minh:

“Tất cả là tại anh, cậu ấy xóa tôi rồi!”

Cố Tây Minh vừa ôm chân vừa càu nhàu:

“Không hiểu cậu bạn với loại người làm gì? Nói chuyện với cậu là làm ô nhiễm .”

“Tôi cần để đóng phim chứ,” tôi đáp, “Bộ phim tiếp theo tôi đóng vai một nhân vật như thế.”

Nghĩ lại vẫn thấy tức, tôi lại vặn mạnh vào cánh tay anh.

Cố Tây Minh chịu thua:

“Được rồi, tôi làm bạn chat với cậu, được chưa?”

Tôi nhìn anh với vẻ khinh thường:

“Anh á?”

hiếu thắng anh nổi lên:

“Tôi có chỗ nào thua cái tên mặt búng ra sữa ? Tôi cao hơn, đẹp trai hơn, lại còn giàu hơn. Tôi sẵn sàng làm bạn chat miễn phí cho cậu, thế không phải cậu rồi ?”

Tôi từ trên nhìn xuống, rồi từ dưới nhìn lên, cuối cùng ánh dừng lại ngực anh đang căng trong chiếc áo sơ mi xanh.

“Ngực anh không to bằng cậu ấy.”

Cố Tây Minh cúi nhìn một cái, thoáng chốc như mất hết sức lực mọi lý lẽ.

Anh nhắm lại, gằn giọng:

“Cút!”

Nhìn bộ dạng tức tối xấu hổ anh, tôi bỗng thấy tâm trạng hôm nay thật sự rất tốt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương