Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

7

tôi Cố Tây Minh đến phòng bao, các anh em của anh ấy đã có đầy đủ.

nhìn chúng tôi, cả đám lập tức đứng dậy, reo hò ầm ĩ.

Tôi có ngượng ngùng.

sao cũng đều là người quen cũ.

Mới đây thôi tôi với Cố Tây Minh đối đầu gay gắt, chớp một cái đã thành vợ chồng sắp cưới, tình huống này đúng là khiến tôi xấu hổ.

Tôi nép sau lưng Cố Tây Minh.

Anh nắm lấy tay tôi bằng lòng tay ấm áp, kéo tôi ra phía trước, giọng điềm tĩnh:

“Xin giới thiệu chính thức, vợ chưa cưới của tôi – Giang Yên.”

Tiếng hoan hô ngay lập tức lớn hơn gấp bội!

đã ngồi xuống, bên tai tôi vẫn văng vẳng âm thanh náo nhiệt.

Mọi người thi nhau lên tiếng:

“Tao biết ngay mà, thằng nhóc này Giang Yên.”

“Bình thường nhìn cô gái nào cũng không có hứng, ngày nào cũng đối đầu với Giang Yên, tao sớm đoán ra rồi!”

“Nói thật đi, cậu cô ấy bao lâu rồi?”

Cố Tây Minh bỗng bật cười, khuôn lộ ra ngại ngùng một cậu thiếu niên thật thà:

“Thật ra … cũng khá lâu rồi.”

Tôi hơi sững người.

Sau nhanh chóng bừng tỉnh, hóa ra anh diễn.

liên hôn của chúng tôi tất nhiên không thể nói thật với mọi người, cách tốt nhất là giả vờ rằng anh đã có tình với tôi trước.

sao tôi từng Chu Thịnh đã là quá khứ, nên tình huống lúc này chỉ có thể là Cố Tây Minh yêu tôi…

Nghĩ đến đây, tôi giơ ngón cái trong lòng – anh đúng là phản ứng nhanh thật.

Anh vẫn tiếp tục diễn xuất:

“Thực ra tôi cũng không muốn đối đầu với cô ấy, đúng là hơi trẻ con. Nhưng không vậy tôi cũng chẳng biết gì… Cuối cùng lại thành ra thế này.”

Mọi người đồng loạt che :

“Ôi trời, này ngọt đến sâu răng mất!”

Cố Tây Minh nhìn quanh một lượt rồi nhìn về phía Chu Thịnh:

“Cậu kêu than gì đấy?”

Chu Thịnh nhún vai:

cậu hạnh phúc, tôi vui thay.”

Tôi vô thức liếc nhìn Chu Thịnh.

sau bị chối tỏ tình, tôi không quan tâm đến anh ta nữa, cũng không nhận ra mối quan hệ giữa anh Cố Tây Minh lại tốt vậy.

Tôi cố nhớ lại những chi tiết về tình bạn của hai người, bất ngờ bị tay to của Cố Tây Minh vẫy trước .

“Nhìn cậu ta không rời luôn hả?”

“…”

Tôi mỉm cười dịu dàng với anh.

Nhân lúc không ai chú ý, tôi ghé sát tai anh :

“Diễn hơi quá rồi đấy?”

“Chưa đủ đâu.”

Giọng anh cũng rất khẽ:

“Không ngọt ngào , bọn họ sẽ nghĩ cậu kết hôn với tôi chỉ để tiếp cận Chu Thịnh.”

Tôi trợn tròn .

Trong khoảnh khắc, tôi suy đoán này đáng sợ thật.

Để chứng minh trong sạch, tôi đành phối hợp với Cố Tây Minh, bắt đầu “phát cẩu lương” trước mọi người.

Không ngờ giữa lúc bầu không khí cao trào, có người nhắc lại tôi từng Chu Thịnh:

“Nếu lúc trước Chu Thịnh đồng ý, này chắc không đến lượt Cố Tây Minh rồi nhỉ?”

“Không đâu.”

Người cứng rắn bác bỏ giả thiết lại chính là Chu Thịnh.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, qua tiệc, ánh chạm nhau.

Tôi nghĩ, có lẽ anh ta thật sự ghét tôi.

Ngày trước chối tỏ tình thẳng thừng, đến cả giả thiết cũng phủ nhận hoàn toàn.

đã không giác với anh, nhưng nghe này vẫn khiến tôi hơi tổn thương lòng tự trọng.

Tôi viện cớ đi vệ sinh, đứng dậy rời khỏi .

Điều chỉnh lại xúc không mất bao lâu, tôi tiện thể dặm lại phấn.

mở cửa nhà vệ sinh, tôi ngạc nhiên Chu Thịnh dựa vào lan can hành lang.

Giống chờ tôi.

Tôi bước tới, anh ta cũng tiến về phía tôi.

Tôi ngừng lại, nhìn anh:

“Có gì muốn nói với tôi à?”

8

nãy… tôi không có ý .”

Chu Thịnh cúi đầu, đứng trước tôi.

Cậu thiếu niên ngây ngô ngày xưa đã trở thành một người đàn ông chín chắn, đáng tin cậy.

Nhìn khuôn ấy, tôi bất giác tự hỏi, rốt cuộc trước đây tôi anh ta ở điểm nào?

Những lý do từng khiến tim tôi xao xuyến đã hoàn toàn phai nhạt.

Chu Thịnh nói tiếp:

“Tôi phủ nhận không vì tôi sẽ không đồng ý, mà là vì cậu Tây Minh vốn dĩ sẽ có mối liên hệ.”

Tôi ngơ ngác:

nói này gì?”

Chu Thịnh nghiêm túc:

gì hai người cũng sắp kết hôn rồi, có một số nên tốt hơn.”

Tôi nhíu mày:

“Tôi không nghĩ giữa tôi anh ấy có gì .”

Chu Thịnh nhìn thẳng vào tôi:

“Lúc trước, cậu tỏ tình với tôi, cậu có nhắc đến một . Cậu nói rằng vì tôi để chiếc áo khoác bóng chày trên của cậu, nên cậu mới bắt đầu để ý đến tôi.”

Những ký ức vụn vặt dần hiện về trong tâm trí.

tôi chán nản yếu đuối nhất, một chiếc áo khoác bóng chày bỗng nhiên xuất hiện trên , tôi đã rất kích.

Chu Thịnh tiếp :

“Chiếc áo đúng là của tôi, nhưng không tôi đặt.”

Tôi sững người, không tin vào tai mình.

Anh nhìn thẳng vào tôi:

“Là Tây Minh.”

Đầu tôi bỗng chốc ong lên.

Âm thanh bên tai méo mó, nhưng của Chu Thịnh vẫn vang vọng rõ ràng:

“Tây Minh mượn tôi cái áo . Lúc ấy tôi tình cờ có một chiếc dư ra, anh ấy mượn rồi đặt lên cậu. Nhưng hình cậu lại là tôi…”

Tôi đúng là đã thật.

Chính vì này mà tôi bắt đầu chú ý đến Chu Thịnh, xem anh là một chàng trai chu đáo, rồi dần dần nảy sinh tình kéo dài suốt một năm.

Tôi hít sâu một hơi:

“Vậy anh chối tôi cũng vì này à?”

“Không .”

Chu Thịnh mỉm cười:

“Thật ra lúc tôi rất muốn đồng ý, gì được hoa khôi tỏ tình cũng là trải nghiệm tuyệt vời.

, đáng lẽ người cậu không là tôi, nhưng…”

Tôi chờ đợi nhưng của anh.

Chu Thịnh thở dài, thua nhẹ nhõm:

“Nhưng tôi không thể. Lúc ấy tôi phát hiện, Tây Minh cũng cậu.”

Anh cười khổ:

“Nếu tôi đồng ý tỏ tình của cậu, ở bên cậu… hành động chẳng khác gì kẻ trộm, tôi không được.”

Tôi ngẩn người, nghe hoang đường.

“Ý anh là… lúc Cố Tây Minh đã tôi?”

“Anh ấy chưa từng nói với cậu à?”

Chu Thịnh ngạc nhiên:

“Tôi cứ nghĩ cậu biết rồi.”

Sợ lại có thêm , Chu Thịnh bổ sung:

“Những gì anh ấy nói rồi đều là thật. Anh ấy cậu rất lâu rồi, có trước cả cậu để ý đến tôi…”

Tôi tim mình rối loạn, không biết gì.

Tôi muốn nói gì , hay hỏi thêm điều gì, nhưng đột nhiên Cố Tây Minh xuất hiện trong tầm nhìn của tôi Chu Thịnh.

Anh đứng cách chúng tôi khoảng năm bước, không tiến lại gần.

“Tôi hai người lâu quá không vào, nên ra tìm.”

Chu Thịnh đáp: “Nói xong rồi.”

Sau Chu Thịnh rời đi, Cố Tây Minh mới tiến lại gần tôi.

Anh nghiêng đầu, chăm chú nhìn tôi.

Tôi tránh ánh anh, nhưng anh lại dùng ngón tay nâng cằm tôi lên, buộc tôi đối diện với anh.

Anh khẽ tặc lưỡi:

“Ánh trăng sáng của cậu nói gì mà trông sắp khóc thế?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương