Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B5yAsZiNs

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Anh ta chằm chằm vào mặt tôi, thật lâu, thật lâu… Lâu mức tôi ngỡ rằng anh ta tin lời tôi.

Rồi — anh ta cười.

Nụ cười ấy méo mó rợn người, khóe môi nhếch , nhưng một khoảng trống lẽo vực sâu.

“Thế ?”

Anh ta rút túi áo một thứ gì đó, đưa trước mặt tôi.

Đó một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng bạc, trên nắp khắc những đường hoa hồng cầu kỳ.

“Đây tín vật đính ước tôi tặng cho Vãn Vãn. Cô ấy chưa bao giờ rời nó khỏi người. Sau vụ tai nạn, chiếc đồng hồ biến mất.”

“Ba ngày trước, tôi vào phần hậu đài livestream cô, thấy ảnh cô đeo sợi chuyền. Mặt chính cái .”

Một tiếng “ầm” nổ tung đầu tôi.

Tôi theo phản xạ đưa sờ cổ mình — nơi đó đang đeo một mặt đồng hồ giống hệt vậy.

Chiếc chuyền tôi đeo nhỏ. Ba mẹ nói do một “cao nhân” ngang qua tặng khi tôi mới chào đời, để phù hộ bình an.

có thể… trùng khớp với tín vật Lâm Vãn?

“Cô thấy không,” giọng nhẹ gió, “cô quên tất .”

“Không , tôi sẽ giúp cô nhớ .”

Anh ta đứng dậy, đưa về phía tôi bằng giọng không cho phép chối.

“Đứng . Ban đêm trên núi lắm. Chúng ta về nhà.”

Chữ “nhà” thốt anh ta khiến tôi sợ mức tim co rút .

Tôi lắc đầu liên tục, nước không kìm được trào .

“Tôi không quen anh, cũng không quen Lâm Vãn! Làm ơn… thả tôi !”

“Thả cô ?” nghe thấy một trò cười, khóe môi nhếch lẽo. “Tôi đợi cô ba năm, có thể để cô rời ?”

Anh ta không còn giữ vẻ lịch sự giả tạo nữa. Một nắm cổ tôi, lực mức muốn bóp nát xương tôi.

làm đủ chưa, Vãn Vãn?” Giọng anh ta trầm xuống, lẽo và mất kiên nhẫn. “Theo anh về nhà.”

Tôi bị anh ta lôi , loạng choạng theo từng bước xuống núi.

Sự chống cự tôi trước sức ấy chẳng khác nào một con kiến muốn cản xe tăng.

tuyệt vọng, tôi dồn hết sức lực, há cắn vào cổ anh ta.

khẽ rên một tiếng vì đau, nhưng vẫn không buông .

Mùi máu tanh nhanh chóng lan đầy khoang tôi.

Anh ta dừng bước, cúi đầu tôi, ánh sâu thẳm.

vẫn bướng bỉnh xưa.”

Bàn còn bóp chặt cằm tôi, buộc tôi phải buông .

“Vãn Vãn, đừng ép anh phải dùng cách bạo.”

“Tôi không phải Lâm Vãn!” Tôi gào kẻ phát điên.

Đúng lúc , điện thoại tôi vang .

bạn cùng phòng, cũng bạn thân tôi — Chiêu Chiêu gọi .

Tôi thấy ánh sáng cứu mạng, sức vùng vẫy để với điện thoại túi.

Ánh . Anh ta giật điện thoại, liếc một cái rồi thản nhiên bấm chối cuộc gọi, sau đó tắt máy.

“Bạn cô à?” anh ta hỏi.

Tôi anh ta tuyệt vọng.

“Xem … trước khi nhớ tất , anh không thể để liên lạc với thế giới bên ngoài.”

Anh ta nhét tôi trở xe. Lần , anh ta một cuộn băng dính, bịt chặt tôi, rồi dùng trói lẫn chân.

Làm xong tất , tôi bằng ánh thỏa mãn, đang ngắm một món bảo vật mất nay tìm được.

“Ngoan nào, Vãn Vãn.”

“Chúng ta về nhà.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương