kỳ thi đại học, Tống Tự Diệc lại một lần nữa bị cô bạn học nghèo từ chối lời tỏ tình.
Tất cả mọi người xung quanh đều đồng loạt hít vào một hơi lạnh.
cậu ấy không hề giận, ngược lại còn tỏ vẻ thoải mái:
“Dù sao thì tôi cũng định du học với Kiều Thư rồi, tiện chơi đủ rồi thì cũng nên thu mình lại thôi.”
Mọi người bừng tỉnh, à lên một tiếng, rối rít chúc mừng tôi cuối cũng toại nguyện.
Dù sao từ tôi là chó săn trung thành của cậu ấy, bây giờ nhận lời này, hẳn là nên mừng đến phát khóc mới đúng.
Mà tôi quả thực sắp khóc rồi.
Vì mới vừa nãy, kẻ thù không đội trời chung mà Tống Tự Diệc ghét nhắn tôi một tin:
【Tối qua cậu say xỉn còn giở trò với tôi từ đầu tới chân, vậy mà hôm nay muốn cậu ta ra nước ngoài? Cậu là đang đùa với tôi chắc?】
【Xem ra tôi cần phải đích thân đến gặp chú thím một chuyến, bàn kỹ về cậu lừa tình rồi phủi sạch trách nhiệm mới .】
Suýt nữa thì tôi quên mất… Tên đó là một kẻ cổ hủ hiệu!
…
Chương 1:
tôi một câu rất nổi tiếng lưu truyền trong giới quý bà thượng lưu:
“Đàn ông tốt là loại hàng không lưu thông, nên phải nắm từ .”
và ba tôi cũng là thanh mai mã.
Từ mắt đến gương mặt đẹp và cái chí tiến thủ của ba, nên quyết tâm đeo bám đến .
Cuối , ba tôi trở thành hệ nghiệp đầu tiên, sự nghiệp lên diều gặp gió, rồi đó tổ chức tôi một hôn lễ kỷ.
Tài sản đứng tên thì đếm mãi không hết, kéo dài từ động sản lẫn bất động sản.
tôi xoa viên kim cương hồng lấp lánh trên tay, răn dạy tôi:
“Yêu sớm không sao, nếu dám chọn nào tệ hơn ba , định sẽ đánh gãy chân !”
Tôi khi đó chỉ biết muốn khóc mà không khóc .
Phim ảnh và tiểu thuyết thì đầy rẫy mấy thanh mai mã.
Còn đời tôi thì toàn là “ trâu” với “ khỉ”.
Đám nhà giàu lớn lên nhau, chẳng nào đầu óc bình thường.
Hễ túm đại một là thấy tật xấu lộ ra.
rồi một tia sáng lóe lên trong đầu tôi, tôi nghĩ ra một chiêu cực kỳ hoàn hảo:
Thâm nhập nội bộ, sàng lọc ngược.
Tôi chọn ra tệ trong đám mã ấy, là Tống Tự Diệc.
đó dính lấy cậu ta cái đuôi .
Từ tiểu học bám theo đến trung học.
Cậu ta đông, tôi tuyệt đối không tây, ngoan ngoãn hết mức.
Tất cả mọi người đều tưởng tôi xem cậu ta là chồng tương lai.
Tống Tự Diệc lúc nào cũng ra vẻ bực mình lại chút đắc ý:
“Kiều Thư, tính cậu ngoan quá, không phải gu của tôi.”
Tôi lần nào cũng gật đầu, giả vờ buồn bã rồi lặng lẽ rút lui.
Ngay , mấy anh em từng cười lén lưng tôi là chó săn tình yêu lại sẽ âm thầm nhắn tin an ủi:
【Cậu là cô gái tốt mà, sao cứ phải treo mình lên một cái cây ?】
Tống Tự Diệc không phải người tốt, chẳng lẽ mấy thân thiết với cậu ta lại là người tốt à?
Việc tôi cần làm là: lấy Tống Tự Diệc làm trung tâm, bán kính là nhóm bạn thân, tránh xa mấy chơi thân với cậu ta.
Ngược lại, nếu ai khiến Tống Tự Diệc không ưa, là đối tượng tiềm năng.
Rất may mắn, cuối Tống Tự Diệc cũng gặp kẻ thù lớn trong mười bảy năm qua.
Tạ Tri Tiết.
Học sinh giỏi trường, gương mặt kiểu “đóa hoa cao lãnh”, gia cảnh bình thường, đạt học bổng trong mọi cuộc thi từ lớn tới .
Điều khiến Tống Tự Diệc tâm là: Tạ Tri Tiết lại là thanh mai mã của , cô bạn học sinh nghèo mà anh ta theo đuổi.
ngoại hình trong trẻo, chăm chỉ cầu tiến, thái độ đối với Tạ Tri Tiết thì không, trong mắt Tống Tự Diệc cô ta là dòng nước trong giữa đống chất hỗn tạp.
là cậu ta bắt đầu rầm rộ theo đuổi .
Không thèm tâm tới cảm xúc của tôi đành, lại còn đùa giỡn bảo tôi theo đuổi Tạ Tri Tiết .
Mắt tôi sáng rực.
Trúng kế tôi rồi!
Tôi quan sát Tạ Tri Tiết một thời gian.
Cậu ấy cao một mét tám sáu, dáng người mảnh khảnh, mỗi lần chơi bóng trong giờ dục áo đều bị hất lên lộ cơ bụng sáu múi rắn chắc.
Phần lớn thời gian, cậu ấy đều cắm đầu làm bài, lưng thẳng tắp, tay cầm bút trắng trẻo thon dài, đốt ngón tay còn hồng hồng.
Vấn đề phẩm hạnh điều tôi quan tâm thì tạm thời chưa nhìn ra gì, là tôi tìm .
Cô ấy cứ tưởng tôi ghen nên đến gây , liền vội vàng phủ nhận:
“Giữa tớ với Tống Tự Diệc không gì cả!”
Tôi mỉm cười:
“Tớ muốn theo đuổi Tạ Tri Tiết, muốn hỏi cậu vài liên quan đến cậu ấy.”
Đôi mắt to tròn nai của chớp chớp ngạc nhiên:
“Cái này… không ổn lắm nhỉ?”
Tôi đưa cô ấy một phong bì dày cộp.
“Tiền công.”
Thái độ của cô ấy thay đổi.
“Tớ đảm bảo biết gì nấy, kể cả cậu muốn biết màu quần lót cậu ấy, tớ cũng ra ban công nhìn trộm…”
Tôi: “…”
Đúng là đồ mê tiền, thanh mai mã là lại đem ra bán đứng vậy hả.
, Tạ Tri Tiết tuy lạnh lùng với người khác lại rất thích động vật .
Cậu ấy thường xuyên đến ngọn đồi trường mèo hoang ăn.
Tôi nhìn bảng đánh giá tổng cực khủng của Tạ Tri Tiết, lòng vô hài lòng.
Hôm , tôi xách bao thức ăn mèo lên đồi “tình cờ gặp gỡ” cậu ấy.
Tạ Tri Tiết đang ngồi xổm, một tay chậm rãi vuốt ve mèo tam béo múp đang lim dim gừ gừ vì sung sướng.
Ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu lên gò má sắc nét của cậu, tôi ngửi mùi tuyết tùng lạnh lẽo mà quyến rũ trên người cậu ấy.
Tôi cười tươi tiến lại gần:
“Trùng hợp quá ha, bạn Tạ!”
Cậu ấy còn chẳng buồn ngẩng đầu nhìn tôi lấy một cái, giọng nhàn nhạt:
“Không trùng hợp, tôi thấy cậu tìm rồi. Làm ơn đừng lôi cô ấy vào mấy trò yêu hận tình thù của các người.”
Tôi hơi ngẩn ra:
“Cậu cũng thích cô ấy à?”
Tạ Tri Tiết nhướng mí mắt lên, ánh nhìn lạnh nhạt:
“Nếu thứ cậu nghĩ mà cũng gọi là ‘thích’ thì đúng là nông cạn hết chỗ .”
Tôi không những không giận mà còn càng thêm hài lòng.
Người càng khó tiếp cận, thì càng nghiêm túc trong tình cảm.