Chương 3:
Kết thúc hoạt động, tôi vừa chuẩn bị tẩy trang thì đã bị Tự kéo một góc.
“Kiều Thư, cậu với Tạ Tri Tiết là hả?!”
Tôi nổi nóng, vừa định mắng thì lại kiềm lại kịp.
Nhà Tự đã định cậu ta du học kỳ thi đại học.
Nếu bây giờ chọc cậu ta nổi điên rồi phát rồ bám dính lấy tôi thì lại phiền toái.
tôi quyết định dỗ trước.
Ngẩng , tôi khôi phục dáng vẻ nhẹ nhàng ngày xưa:
“Là cậu bảo tớ theo đuổi Tạ Tri Tiết mà, quên rồi à?”
Ngoài cửa vang động nhỏ, hóa gió thổi mở hé cửa .
“Tớ bao giờ bảo cậu…”
Cậu ta khựng lại. Rồi nhớ .
Ngọn lửa giận đang bốc đành nuốt ngược trong, mắng thì không tiện, không mắng xong.
đành nghiến răng:
“Cậu nghe lời quá ha!”
“Đúng .”
Cúi hối lỗi nói không nổi, cậu ta cách giận dữ rời , sập cửa một cái.
Từ đó, cậu ta bắt theo đuổi Thẩm Tịnh rầm rộ hơn.
Ba ngày tỏ tình nhỏ, năm ngày tỏ tình lớn, náo loạn cả trường ai biết.
Càng bị Thẩm Tịnh từ chối lạnh lùng, cậu ta càng mê mệt.
“Tôi thích những cô gái biết tự trọng tự yêu , chứ không ai đó dễ dãi đến buồn nôn.”
Giọng nói thì phiếm, ánh mắt lại khóa chặt người tôi.
Tôi thèm để ý.
Bởi Tạ Tri Tiết đã không thèm để ý tới tôi nữa rồi.
Tôi nhắn tin không trả lời, chơi thì lảng tránh, kéo dài suốt nửa tháng.
Một bộ dạng muốn cắt đứt quan hệ bằng được.
Tôi tức đến mức bị cảm, xin nghỉ nằm liệt ở nhà cả tuần.
Thẩm Tịnh nhắn tin tôi:
【Cậu ổn chứ? Tạ Tri Tiết mượn để hỏi thăm về cậu mấy lần rồi đấy. Bề ngoài trông bình tĩnh, sắp điên rồi.】
Ồ, tôi quên mất là đã chặn cậu ấy rồi.
Tôi lạnh lùng đáp:
【Cậu nói với cậu ta, tớ sắp c.h.ế.t bệnh rồi, này sẽ không thấy tớ nữa đâu, yên tâm .】
Tối đó, cửa phòng tôi vang gõ.
Ngoài cửa, Tạ Tri Tiết đang đứng đó, mồ hôi ướt cả tóc mai.
Cậu ấy nói rằng, nắm lấy cổ tay tôi, vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra kỹ càng, lại phát hiện má tôi hồng hào, đâu có chút là yếu ớt.
“Cậu bị bệnh ?”
Giọng khàn khàn khô rát.
Tôi bặm môi:
“Tương tư.”
Yết hầu cậu ấy khẽ động, đôi mắt đen thẳm thêm vài phần sâu lắng.
Ngay lúc ấy, cầu thang vang bước chân quen thuộc của Tự …
Tôi kéo Tạ Tri Tiết phòng, đóng cửa và khóa lại.
Cậu ấy cúi nhìn tôi, ánh mắt tối sâu:
“Cậu sợ người ta nhìn thấy à?”
Tôi nhỏ giọng đáp:
“Đương nhiên không phải, là… Tự phải lúc gây sự với cậu sao? Tớ không muốn cậu gặp cậu ta.”
Hồi cậu ta mê Thẩm Tịnh đến mức mất lý trí, chạy đến cảnh cáo Tạ Tri Tiết không được lại gần cô ấy.
Kết quả bị ánh nhìn khinh bỉ của Tạ Tri Tiết làm tức đến suýt nội thương.
Tự vừa bước tới gần thì bị mẹ tôi chặn lại:
“Tiểu à, Tiểu Thư nhà bác ngủ rồi, khác hãy đến thăm nhé?”
Cậu ta im lặng vài giây:
“ mai cháu quay lại.”
bước chân dần xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Tri Tiết nhìn tôi rất lâu, khóe môi khẽ nhếch ánh mắt thì có tí ti ý cười .
“Kiều Thư.”
“ ?”
“Có ai từng nói… cậu rất giỏi trong việc ‘gặp người nói người, gặp quỷ nói quỷ’ chưa?”
Tôi nghẹn lời, phản pháo:
“ có ai nói cậu là người tâm tính bất định không? trước bình thường, đã lạnh nhạt, giờ lại đến đây làm ?”
Tạ Tri Tiết biết mình sai, cổ họng khẽ động, vội lảng sang khác:
“Ảnh dán tường là cậu chụp à?”
Tôi nhìn theo ánh mắt cậu ấy, đây là bức hoa tôi chụp năm ngoái trong chuyến trekking cùng ba mẹ, loài hoa đó tên khoa học là Clematis acerifolia, một giống mọc vách đá cheo leo.
[Trekking: bộ du lịch dài ngày]
Tôi tự hào gật :
“Đúng ! Đây mới chính là đóa hoa đỉnh núi sự đó, đẹp chứ?”
Tạ Tri Tiết nửa cười nửa không:
“Tôi cứ tưởng cậu sẽ hái về làm kỷ niệm chứ.”
“Đây là loài thực vật nằm trong danh sách bảo vệ cấp quốc gia đấy, cậu tưởng tôi mù luật à!”
Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, cảm giác nay cậu ta cứ nói châm chọc ấy.
tôi không ngại đáp trả đầy ẩn ý:
“Hoa đẹp thì nên tự do nở rộ nơi mình thuộc về, nên ngắm từ xa, không được tùy tiện hái. mà con người thì lại khác.”
Tôi nghiêm túc nhìn cậu ấy:
“Tạ Tri Tiết, tớ đã cậu cơ hội rồi. Nếu cậu sự chán ghét việc tớ theo đuổi, hoàn toàn có thể nhân dịp này tránh xa tớ.”
“ là cậu chủ động đến tìm tớ. Điều đó chứng tỏ cậu quan tâm tớ, không hề bài xích sự tiếp cận của tớ. Có khi… có một chút…”
Tạ Tri Tiết buông xuôi, kéo tôi lòng, giọng khàn khàn pha chút bất đắc dĩ:
“Ừ, tôi thích cậu.”
Tôi trợn mắt, tim đập thình thịch.
Không khí lặng một lúc.
Tôi ấm ức hỏi:
“ sao dạo trước cậu lại lơ tớ?”
Tạ Tri Tiết ngoan ngoãn xin lỗi:
“Tôi đã nghĩ thông một .”
“ ?”
Cậu ấy khẽ thở dài, hôn nhẹ trán tôi chuồn chuồn lướt nước.
“Kiều Thư, tôi từng cậu cơ hội rồi.”
“Từ giờ trở , cậu không có quyền trốn nữa đâu.”
khi Tạ Tri Tiết rời , tôi vẫn chưa hoàn hồn.
là… tôi đã cưa đổ cậu ấy rồi sao?
Lần yêu đương, chưa có tí kinh nghiệm .
Tất cả là lỗi của mùi xà phòng nhàn nhạt người cậu ấy, khiến tôi mê mẩn muốn nhào vô ôm ôm.
mà… cậu ấy lại trở mặt, giả vờ nghiêm túc bắt tôi tập trung ôn thi đại học.
Quá đáng !
Mẹ tôi đẩy cửa bước , mặt cười đầy ẩn ý:
“Thằng bé đó lòng lo con đấy, chạy hết tốc lực tới đây luôn.”