Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

GIỚI THIỆU:

Sau khi gia bị tịch biên, công tử nhà tướng đến cửa từ hôn.

Ta bị bán làm thiếp xung hỉ cho một lão già chết.

khoảnh khắc kiệu hoa vào cửa,

ta ép buộc một tướng quân nổi danh sát phạt vô tình:

“Cứu ta, làm ơn.”

tướng quân nở nụ cười âm trầm:

“Đây là thái độ cầu của cô sao?”

Ta đem món hồi môn duy nhét vào hắn:

“Ta thuê ngài. Cứu ta.”

tướng quân trầm mặc, đưa trâm gỗ cất vào n.g.ự.c áo:

“Đã nhận hồi môn của nàng…”

“Vậy cô nương này, bản tướng quân nhận rồi.”

01

Ta vừa tỉnh giấc, đã một đám người đập phá căn phòng mà mẫu thân từng tự xếp cho ta tan hoang chẳng còn gì.

Tần tướng nói thân ta tham ô, tội ác tày trời.

Ta bị áp giải ra sân, bị đè chặt lên đá, mắt chứng kiến cha mẹ bị xử trảm trước mặt mình.

Cả nhà bị lục soát kỹ lưỡng, đến cả gốc đào sau vườn cũng bị đào bật lên.

Chớp mắt một cái, ta đã mất đi mái nhà của mình.

Cửa lớn lạnh lẽo vắng tanh, mọi người đều tránh ta tránh tà.

Tần Tử Chân đích thân đến cửa từ hôn, thu lại ngọc bội hồng nhạn từng dùng để đính ước.

Hắn nói, hắn chưa từng thích ta, nay gia hắn cuối cùng cũng đồng ý huỷ hôn.

Dường hắn không còn chút ký ức nào về việc chúng ta lớn lên bên nhau, hôn kỳ vốn đã định vào mồng ba tháng sau.

Sau khi Tần công tử mở miệng, không còn dám nói chuyện với ta một câu.

cả các tiệm thuốc trước nay vẫn thân thiết với ta, cũng thi nhau phủi sạch quan hệ:

“Chúng ta không quen nàng ta, trong tiệm không có đại phu nào tên vậy.”

Ta rời khỏi tiệm thuốc, xung quanh người người xì xào tán:

“Chính là nàng ta đấy, ngày ngày lộ mặt ngoài , còn thản nhiên trơ mắt người nhà bị chém.”

“Máu lạnh đến vậy, thân là nhi còn ra ngoài khám bệnh cho người ta, liệu có chữa nổi bệnh không?”

biết là khám bệnh thật hay làm chuyện gì khác chứ?”

“Mất mặt! Nếu là ta, đã sớm nhảy vào chum c.h.ế.t cho xong rồi!”

Ta đứng ngẩn ngơ trước chum lớn.

Chết rồi… là sẽ không đau nữa sao? Là sẽ không chịu đựng gì nữa ư?

02

Từ nhỏ ta đã muốn học y, nhưng hiện tại… ta bắt đầu nghi ngờ — học y liệu có ích gì không?

Mẫu thân từng nói:

“Đã chọn học, tuyệt đối không được bỏ dở.”

Ta từng rất kiên định, luôn miệng nói rằng mình đã suy nghĩ kỹ rồi.

Bởi vì từ bé Tần Tử Chân thể chất yếu ớt, bệnh tật triền miên, quanh năm uống thuốc.

Ta hắn xanh xao, gầy gò, lòng đau đến khó chịu.

Ánh mắt hắn khi ấy chỉ là trống rỗng, chẳng còn chút ánh sáng nào.

Ta không muốn hắn vừa uống thuốc vừa nôn, không muốn hắn cả bốn mùa đều lì trong nhà không dám ra ngoài.

Ta muốn giúp hắn.

Mỗi ngày ta dậy từ khi gà gáy, khổ luyện đọc y thư, học châm cứu, nhận biết dược liệu; nửa đêm mới đi ngủ, mùa đông rét mướt chưa từng bỏ buổi nào.

Cuối cùng, ta trở thành y duy Thịnh Kinh có thể ngồi khám trực tiếp tại tiệm thuốc khi mới mười lăm tuổi.

Để thuyết phục thái y của nhà họ Tần tiếp nhận chẩn trị cho Tử Chân, ta đi khắp các hiệu thuốc hỏi bệnh, tích lũy kinh nghiệm, thậm chí nhờ một ca bệnh mà trở thành thủ y danh tiếng.

Ta được Tần gia công nhận, tự điều dưỡng cho Tử Chân.

Hắn bắt đầu biết cười, cùng ta đùa nghịch trong sân.

Hắn dần sống động, chân thực.

Hắn từng nói với ta:

“Lưu Uyển, muội thích hồng , sau này ta sẽ trồng cho muội cả một rừng hồng , rồi mời thật nhiều bằng hữu đến ngắm cảnh vui chơi!”

Ta cũng mong có nhiều bè, càng mong rừng hồng của Tần Tử Chân.

Vì vậy, ta càng nỗ lực chuyên tâm học hỏi.

Thân thể của Tần Tử Chân dần dần khá lên, hắn bắt đầu ra ngoài chơi, kết giao thêm mới.

Cho đến một ngày, hắn nói với ta:

“Lưu Uyển, muội không là kiểu người mà ta thích.”

Kiểu người mà hắn thích… là gì?

Hắn nói, hắn không thích một tử suốt ngày cắm đầu vào sách vở, lại còn hay xuất đầu lộ diện, cứng nhắc bảo thủ.

Ta cứng nhắc, nghiêm túc, luôn nghiêm khắc bắt hắn tuân theo y lệnh.

Ta mỗi ngày đọc sách, đi chẩn bệnh, viết hồ sơ y án.

Chỉ có lúc đến thăm hắn, ta mới cảm bản thân có thể thả lỏng một chút.

Ta chưa bao giờ biết…

ra trong mắt hắn, ta lại là một người vậy.

Khi thân gặp nạn, ta tìm đến cửa cầu , mong Tần tướng có thể xét lại vụ án.

Tần Tử Chân đóng chặt cửa không gặp, chỉ nói:

thân muội tội đáng muôn chết. Muội nên biết lý lẽ, vì nghĩa diệt thân.”

Ta quỳ trước cửa ba ngày ba đêm, Tần Tử Chân cũng ba ngày không ra ngoài.

Nhà ta sụp đổ, những tình cảm ngây ngô thời niên thiếu… cũng tan thành tro bụi.

03

Cha mẹ vừa đi, đám thân vì nể mặt Tần Tử Chân mà cố làm ra vẻ tử tế, miệng dỗ dành ta rằng sẽ chăm sóc.

Nhưng sau khi Tần Tử Chân từ hôn, ta hoàn trở thành một cô nhi không chốn nương tựa.

Nhị thúc dắt theo vợ con chính chính dọn vào nhà ta, trở thành chủ nhân của cả căn phủ.

Ta bị đuổi ra phòng chứa củi.

Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, ta đã hoàn trở thành kẻ bị bỏ rơi.

Một người ngoài sống trong chính ngôi nhà của mình.

“Nếu là ta, chắc tìm cái chum mà dìm c.h.ế.t cho xong…”

GIỚI THIỆU:

Sau khi gia bị tịch biên, công tử nhà tướng đến cửa từ hôn.

Ta bị bán làm thiếp xung hỉ cho một lão già chết.

khoảnh khắc kiệu hoa vào cửa,

ta ép buộc một tướng quân nổi danh sát phạt vô tình:

“Cứu ta, làm ơn.”

tướng quân nở nụ cười âm trầm:

“Đây là thái độ cầu của cô sao?”

Ta đem món hồi môn duy nhét vào hắn:

“Ta thuê ngài. Cứu ta.”

tướng quân trầm mặc, đưa trâm gỗ cất vào n.g.ự.c áo:

“Đã nhận hồi môn của nàng…”

“Vậy cô nương này, bản tướng quân nhận rồi.”

01

Ta vừa tỉnh giấc, đã một đám người đập phá căn phòng mà mẫu thân từng tự xếp cho ta tan hoang chẳng còn gì.

Tần tướng nói thân ta tham ô, tội ác tày trời.

Ta bị áp giải ra sân, bị đè chặt lên đá, mắt chứng kiến cha mẹ bị xử trảm trước mặt mình.

Cả nhà bị lục soát kỹ lưỡng, đến cả gốc đào sau vườn cũng bị đào bật lên.

Chớp mắt một cái, ta đã mất đi mái nhà của mình.

Cửa lớn lạnh lẽo vắng tanh, mọi người đều tránh ta tránh tà.

Tần Tử Chân đích thân đến cửa từ hôn, thu lại ngọc bội hồng nhạn từng dùng để đính ước.

Hắn nói, hắn chưa từng thích ta, nay gia hắn cuối cùng cũng đồng ý huỷ hôn.

Dường hắn không còn chút ký ức nào về việc chúng ta lớn lên bên nhau, hôn kỳ vốn đã định vào mồng ba tháng sau.

Sau khi Tần công tử mở miệng, không còn dám nói chuyện với ta một câu.

cả các tiệm thuốc trước nay vẫn thân thiết với ta, cũng thi nhau phủi sạch quan hệ:

“Chúng ta không quen nàng ta, trong tiệm không có đại phu nào tên vậy.”

Ta rời khỏi tiệm thuốc, xung quanh người người xì xào tán:

“Chính là nàng ta đấy, ngày ngày lộ mặt ngoài , còn thản nhiên trơ mắt người nhà bị chém.”

“Máu lạnh đến vậy, thân là nhi còn ra ngoài khám bệnh cho người ta, liệu có chữa nổi bệnh không?”

biết là khám bệnh thật hay làm chuyện gì khác chứ?”

“Mất mặt! Nếu là ta, đã sớm nhảy vào chum c.h.ế.t cho xong rồi!”

Ta đứng ngẩn ngơ trước chum lớn.

Chết rồi… là sẽ không đau nữa sao? Là sẽ không chịu đựng gì nữa ư?

02

Từ nhỏ ta đã muốn học y, nhưng hiện tại… ta bắt đầu nghi ngờ — học y liệu có ích gì không?

Mẫu thân từng nói:

“Đã chọn học, tuyệt đối không được bỏ dở.”

Ta từng rất kiên định, luôn miệng nói rằng mình đã suy nghĩ kỹ rồi.

Bởi vì từ bé Tần Tử Chân thể chất yếu ớt, bệnh tật triền miên, quanh năm uống thuốc.

Ta hắn xanh xao, gầy gò, lòng đau đến khó chịu.

Ánh mắt hắn khi ấy chỉ là trống rỗng, chẳng còn chút ánh sáng nào.

Ta không muốn hắn vừa uống thuốc vừa nôn, không muốn hắn cả bốn mùa đều lì trong nhà không dám ra ngoài.

Ta muốn giúp hắn.

Mỗi ngày ta dậy từ khi gà gáy, khổ luyện đọc y thư, học châm cứu, nhận biết dược liệu; nửa đêm mới đi ngủ, mùa đông rét mướt chưa từng bỏ buổi nào.

Cuối cùng, ta trở thành y duy Thịnh Kinh có thể ngồi khám trực tiếp tại tiệm thuốc khi mới mười lăm tuổi.

Để thuyết phục thái y của nhà họ Tần tiếp nhận chẩn trị cho Tử Chân, ta đi khắp các hiệu thuốc hỏi bệnh, tích lũy kinh nghiệm, thậm chí nhờ một ca bệnh mà trở thành thủ y danh tiếng.

Ta được Tần gia công nhận, tự điều dưỡng cho Tử Chân.

Hắn bắt đầu biết cười, cùng ta đùa nghịch trong sân.

Hắn dần sống động, chân thực.

Hắn từng nói với ta:

“Lưu Uyển, muội thích hồng , sau này ta sẽ trồng cho muội cả một rừng hồng , rồi mời thật nhiều bằng hữu đến ngắm cảnh vui chơi!”

Ta cũng mong có nhiều bè, càng mong rừng hồng của Tần Tử Chân.

Vì vậy, ta càng nỗ lực chuyên tâm học hỏi.

Thân thể của Tần Tử Chân dần dần khá lên, hắn bắt đầu ra ngoài chơi, kết giao thêm mới.

Cho đến một ngày, hắn nói với ta:

“Lưu Uyển, muội không là kiểu người mà ta thích.”

Kiểu người mà hắn thích… là gì?

Hắn nói, hắn không thích một tử suốt ngày cắm đầu vào sách vở, lại còn hay xuất đầu lộ diện, cứng nhắc bảo thủ.

Ta cứng nhắc, nghiêm túc, luôn nghiêm khắc bắt hắn tuân theo y lệnh.

Ta mỗi ngày đọc sách, đi chẩn bệnh, viết hồ sơ y án.

Chỉ có lúc đến thăm hắn, ta mới cảm bản thân có thể thả lỏng một chút.

Ta chưa bao giờ biết…

ra trong mắt hắn, ta lại là một người vậy.

Khi thân gặp nạn, ta tìm đến cửa cầu , mong Tần tướng có thể xét lại vụ án.

Tần Tử Chân đóng chặt cửa không gặp, chỉ nói:

thân muội tội đáng muôn chết. Muội nên biết lý lẽ, vì nghĩa diệt thân.”

Ta quỳ trước cửa ba ngày ba đêm, Tần Tử Chân cũng ba ngày không ra ngoài.

Nhà ta sụp đổ, những tình cảm ngây ngô thời niên thiếu… cũng tan thành tro bụi.

03

Cha mẹ vừa đi, đám thân vì nể mặt Tần Tử Chân mà cố làm ra vẻ tử tế, miệng dỗ dành ta rằng sẽ chăm sóc.

Nhưng sau khi Tần Tử Chân từ hôn, ta hoàn trở thành một cô nhi không chốn nương tựa.

Nhị thúc dắt theo vợ con chính chính dọn vào nhà ta, trở thành chủ nhân của cả căn phủ.

Ta bị đuổi ra phòng chứa củi.

Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, ta đã hoàn trở thành kẻ bị bỏ rơi.

Một người ngoài sống trong chính ngôi nhà của mình.

“Nếu là ta, chắc tìm cái chum mà dìm c.h.ế.t cho xong…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương