Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi thay bạn cùng phòng đi kiểm tra ký túc xá nam, nam khôi của nằm ườn trên , bảo cứ chép tùy ý.

Kết quả là hôm sau thông báo dán trước cửa phòng khiến náo loạn:

[ số 4 của phòng 250, Tống Mạch nằm trên đổi tư mấy lần vẫn không lên .]

🌟Truyện do nhà ‘Như Ý Nguyện’ edit, nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

1.

“Trình Hâm! Cậu cái gì hả!”

bạn cùng phòng hùng hổ chạy tìm tôi, tôi khó khăn lắm mới tỉnh dậy sau giấc ngủ ba tiếng.

“Sao ?”

Tô Tô đưa điện thoại trước tôi, vẻ hốt hoảng: “Cậu tư xem đi.”

Tôi nhận lấy điện thoại, nhìn vào thì một bức ảnh hot rần rần trên tường tỏ tình, trên bảng đen của ký túc xá nam có lại kết quả kiểm tra phòng hôm qua: Phòng 203 tốt, phòng 207 có mùi lạ…

Nổi bật nhất là dòng cuối cùng: số 4 phòng 250, Tống Mạch nằm trên đổi tư mấy lần, vẫn không thể lên .

Bên phần bình luận chất cao như núi:

[Mẹ ơi, tôi cười c.h.ế.t mất thôi, …]

[Truyền đi, Tống Mạch không nổi …]

[Thiên tài câu đó là ai , tôi muốn quen người đó!]

[Các cậu đừng cười nữa, anh Tống không ngủ nổi nữa rồi, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại mãi thôi.]

Tôi ngơ mấy giây, dần nhận thức hình như cái thiên tài đó chính là tôi.

Nhưng chuyện xảy là có nguyên do .

Tô Tô là trưởng ban tế của , hôm qua có đợt kiểm tra vệ lớn, quy định tất viên phòng ký túc xá phải xuống .

Cô ấy thiếu người nên nhờ tôi đi kiểm tra một tầng giúp, kiểm tra phòng 250 thì có một người cuộn chăn ngủ như nhộng.

Thành thật mà tôi cũng lười kiểm tra phòng, cùng là viên mà khó nhau gì, vốn dĩ tôi cũng định lướt qua cho xong.

Ai mà ngờ , lãnh đạo lại đi theo sau quay video lại.

Tôi đành chọc vào cái nhộng người đó mấy cái: “Bạn gì ơi, xuống phối hợp kiểm tra chút nhé.”

Một bàn tay với khớp xương rõ ràng thò , người đó cau có phẩy phẩy mấy cái rồi rụt tay vào, sau đó trở mình quay đi.

Tôi: “…”

Tôi nhìn sang lãnh đạo đứng bên cạnh, mỉm cười: “Bạn học, chờ kiểm tra xong rồi ngủ tiếp nhé.”

Sau đó tôi nhỏ giọng ghét sát lại : “Thò tay nữa là toi đấy.”

Người chăn khẽ động đậy.

Một bàn chân duỗi ngoài…

Duỗi đúng vào lãnh đạo.

Giọng nam uể oải mà kiêu ngạo vang lên: “Muốn sao thì tùy.”

Anh ấy như vậy rồi, ánh mắt sắc lẹm của lãnh đạo, tôi đành đúng sự thật thôi.

là câu chữ hơi có vấn đề, nghe có chút dễ gây hiểu lầm.

2.

[ – .]

Ban đầu tôi cảm rất áy náy.

Cho bình luận phản pháo của Tống Mạch: [Trình Hâm, viên lớp 3 ngành Thú khóa 2020, cô không cố gắng thì sao biết tôi không nổi?]

Phía lại kéo theo mấy chục lượt bình luận.

Có mấy người bạn nhảy vào wechat hỏi tôi, tôi thân với Tống Mạch từ nào .

Tôi cảm như có một đàn lạc đà alpaca phi nước đại trên đầu mình.

Tốt lắm, đại ca đừng nhị ca, không có thứ nào tốt .

Xin lỗi là không đời nào, cùng tổn thương nhau đi.

Lúc Tống Mạch chặn tôi lầu thì tôi chuẩn bị lên phòng tế.

Trước là một nam mặc áo khoác thường ngày, dáng vẻ như vừa ngủ dậy, trên đầu có mấy cọng tóc dựng đứng, nhìn ngốc lắm.

Anh ấy quan sát tôi từ trên xuống , hình như là nhìn quầng thâm mắt của tôi nên khinh khỉnh cười khẽ: “ cái quầng thâm này là lương tâm cắn rứt à?”

Thật đó là hậu quả của chứng mất ngủ mãn tính của tôi.

Nhưng tối qua tôi ngủ cũng , ngủ ba tiếng luôn.

Bị Tống Mạch hỏi như vậy, m.á.u phản nghịch tôi bùng lên, anh ấy là nhân vật nổi tiếng của , khó có ai không biết anh ấy.

chúng tôi chuyện, có nhiều người hóng hớt tụ tập xung quanh.

là tôi ôm lấy chân của anh ấy, vẻ áy náy: “Xin lỗi nha anh Tống, đều do tôi, nếu tôi cố gắng thêm chút nữa thì anh có thể rồi, thật sự lúc đó tôi định cố thêm mà, nhưng mà anh hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ lên, một chút cũng không có!”

Mấy chữ cuối tôi dứt khoát hét lớn lên.

Rồi tôi liếc nhanh xuống chỗ không tiện của Tống Mạch.

Đám người hóng chuyện trợn tròn mắt, như thể ăn một quả dưa lớn.

Tống Mạch không cảm xúc nhìn tôi: “Cô chắc muốn chơi kiểu này?”

Hả?

Tôi chưa kịp phản ứng thì Tống Mạch vác tôi lên vai rồi sải bước rời đi.

3.

Sau đó anh ấy quẳng tôi lên yên sau của chiếc xe điện nhỏ: “Ngồi cho chắc vào.”

Suốt dọc đường tôi nơm nớp lo sợ, vậy mà chẳng hiểu sao… tôi lại ngủ quên mất.

Phải, rất hoang đường đúng không.

Tôi mắc chứng mất ngủ rất nặng, việc chìm vào giấc ngủ là chuyện vô cùng gian nan.

Vậy mà bây giờ tôi lại có thể dựa vào lưng của Tống Mạch rồi ngủ ngon lành trên yên sau của cái xe xóc nảy đó, lờ mờ cái đùi gà to đùng nhà ăn của .

mươi phút sau, tôi nhìn vệt nước dãi in trên lưng áo của Tống Mạch, trầm mặc suy nghĩ: “Lỗi của tôi.”

Tống Mạch vò trán rồi đi vào phòng tế.

Anh ấy đưa tôi phòng tế gì chứ? Không lẽ biết tôi định đây nên tiện thể đưa tôi đi luôn à?

Tôi mù mờ đi theo vào .

Bác sĩ của nhìn đứa tôi thì sững sờ: “ quen nhau à?”

Tôi và Tống Mạch mắt to trừng mắt nhỏ: “Gì cơ?”

Bác sĩ vào Tống Mạch rồi với tôi: “Cậu ấy là người lần trước tôi kể với đấy, viên bị mắc chứng buồn ngủ bất thường.”

Sau đó bác sĩ lại vào tôi: “ là người mắc chứng mất ngủ. là khách quen của phòng tế này, bệnh tình lại đối lập nhau một cách thần kỳ, tôi muốn giới thiệu để quen với nhau lâu rồi, dạo này tình trạng của nào rồi?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương