Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tống Mạch nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp rồi : “Từ sáng đến rất tỉnh táo.”

Bác sĩ kinh ngạc: “Hiếm có , có biết lý do là gì không?”

Tống Mạch: “Điều duy nhất khác mọi cô ấy đến ký túc xá của để kiểm tra phòng.”

Tống Mạch chỉ tôi, tôi thì ngơ ngác : “ thật là mất ngủ mười mấy , nhưng đi kiểm tra phòng xong thì ngủ ngon lắm, vừa nãy ngồi xe của anh ấy cũng ngủ quên nữa, điều duy nhất khác mọi là có tiếp gần anh ấy.”

xong, hai đứa tôi nhìn nhau rồi đồng thời im bặt.

Hiển nhiên, cả hai đều nhận ra một vấn đề, lẽ nào bệnh tình của tôi nghiêm trọng đến mức có ảnh hưởng đến từ trường của người khác rồi sao?

4.

Để kiểm chứng giả thuyết .

Tôi và Tống Mạch hẹn nhau ba không gặp.

Kết quả là tôi mất ngủ suốt ba .

Nếu chưa từng biết đến ánh sáng thì tôi vẫn có chịu được bóng tối, nhưng sau hai giấc ngủ ngon trước đó, bây Tống Mạch đối tôi đúng là chất gây nghiện.

Sáng thứ tư, tôi lê thân ra khỏi giường quầng thâm mắt còn đen hơn cả gấu trúc, Tô Tô thuận miệng hỏi: “Trình Hâm, cậu dậy sớm thế làm gì?”

“Tìm Tống Mạch ngủ.”

Tô Tô hoảng đến mức làm rơi cả bông phấn: “Cái gì cơ?”

Tôi xỏ giày và lao ra khỏi ký túc xá.

Mẹ kiếp, Tống Mạch, mau đến ngủ tôi đi!

Hu hu hu.

Chưa bao tôi chạy 800 mét mà nhanh đến vậy. Vừa đến dưới khu ký túc nam vội nhắn tin cho Tống Mạch, nhưng chờ không thấy anh ấy trả lời.

Đứng là tên đang ngủ nhé!

Tôi ôm cặp mắt thâm đen, mặt đầy oán khí ngồi xổm trước cổng ký túc xá nam, ai đi ngang cũng liếc nhìn tôi vài cái.

Cho đến khi có một nam sinh đi nghi ngờ “Ơ kìa” một cái.

Tôi ngẩng đầu, cậu tỏ vẻ ngay: “Cô tìm Tống Mạch đúng không?”

Tôi đầu lia lịa.

“Nhưng anh Tống đến phòng y tế rồi.”

“Hả?”

“Sáng nay đang chạy xe thì buồn ngủ, lao thẳng bồn hoa trước cửa thư viện, mười phút sau mới có người phát hiện ra, vì…”

“Ngất rồi à?”

“Không, ngủ rồi.”

“…”

Tôi không nhưng tôi bị sốc nặng.

Mắc chứng buồn ngủ là dễ ngủ thế à? Hu hu hu, chia cho tôi tí bệnh đi có được không?

5.

Không kịp suy nghĩ gì thêm, tôi lập tức quay đầu chạy đến phòng y tế.

Tống Mạch ngồi trên giường, đôi mắt lim dim nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, vẻ mặt trống rỗng không còn gì luyến tiếc.

Dáng vẻ của anh ấy thế giống chỉ chờ có biến thành tiên rồi bay đi thôi.

Tôi lập tức nắm lấy tay áo của anh ấy, anh ấy quay đầu nhìn đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ của tôi.

Giọng tôi tràn đầy khẩn thiết: “Cho tôi ngủ đi!”

[ – .]

Tống Mạch: “…”

Anh ấy lặng lẽ rút điện thoại ra: “A lô, 110 không?”

“A a a, thực sự tôi chỉ muốn ngủ thôi mà.” Tôi vò đầu bứt tóc gào : “Anh không hả? Cảm giác cơ mệt mỏi rã rời nhưng đầu óc thì tỉnh sáo, cái cảm giác tuyệt vọng đó anh không hả? Anh không đâu, hu hu hu…”

Vẻ mặt của Tống Mạch rất phức tạp: “Vậy cô có nỗi khổ khi thi giữa chừng thì ngủ , bị nợ môn hai năm liên tiếp không?”

Cả hai tôi rơi im lặng.

Lúc , sự im lặng còn có sức nặng hơn cả ngôn từ.

Tôi và Tống Mạch đi đến một thỏa thuận.

Chỉ cần rảnh rỗi thì tôi sẽ gặp nhau, nếu thực sự việc tiếp giúp cải thiện tình trạng bệnh của tôi thì sẽ tìm nguyên nhân và cách giải quyết sau.

Một tuần trôi , tôi phát hiện ra vài quy luật.

Thời gian tiếp càng lâu thì hiệu quả sẽ càng rõ rệt.

Ví dụ nay tiếp một , buổi tối tôi có ngủ được hai , Tống Mạch cũng có tỉnh táo suốt ba .

Mức độ tiếp càng thân mật thì hiệu quả càng tốt.

Bác sĩ của trường nghe xong thì kích động gặp được kỳ tích y : “Hai đứa hứa tôi, nhất định nhau thật tốt đẹp! Luận văn tiến sĩ của tôi trông cậy hai đứa , ha ha ha…”

Tôi cũng từng nghĩ tôi sẽ hợp tác vui vẻ thế .

🌟Truyện do nhà ‘ Ý Nguyện’ edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

À không, trên danh nghĩa hợp tác thôi.

Nhưng đến thứ chín, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

6.

Theo lý mà thì thời gian tiếp đó đủ để tôi có được một giấc ngủ ngon, nhưng đến tối thì tôi mất ngủ, tôi nằm trên giường lăn lộn mà không ngủ được, cả đêm cứ trừng mắt nhìn tấm rèm treo trên giường.

Sáng sau tôi hốt hoảng đi tìm Tống Mạch, nhưng anh ấy đang trong .

Tôi đứng ở cửa sau lớp nhìn trong, Tống Mạch ngồi cạnh cửa sổ, dưới ánh nắng chan hòa…

Anh ấy đang ngủ .

Quả nhiên, triệu chứng hay ngủ của anh ấy cũng tái phát rồi.

Cuối cùng cũng đợi được chuông tan vang , Tống Mạch vừa tỉnh dậy, anh ấy liếc nhìn tôi một cái lập tức ý, anh ấy định đứng rời đi thì bị một cô gái chặn .

lảm nhảm cái gì đó, Tống Mạch đi sang trái thì cô chắn trái, đi sang chắn .

Ôi trời ơi, cái tính nóng nảy của tôi.

Tôi xông thẳng lớp rồi đẩy cô gái đó ra, tôi nắm lấy cổ tay Tống Mạch rồi kéo anh ấy đi.

lập tức kêu : “Cô làm gì thế hả! Gấp đi đầu thai à?”

Tôi đầu đầy chân thành: “Cô cũng biết , bây sinh viên dễ c.h.ế.t lắm.”

bực bội nhìn tôi bằng ánh mắt đánh giá: “Có bệnh.”

Tôi đầu: “Đúng đúng , Tống Mạch chính là thuốc của tôi .”

Nhìn bộ dạng tức đến nghẹn lời mà không phát tiết được của cô , tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Đột nhiên cạnh vang một cười khẽ, tôi lườm Tống Mạch một cái rồi kéo anh ấy rời khỏi lớp .

Đi đến công viên trong trường, tôi mới : “Anh cũng nhận ra rồi đúng không, bây tiếp bình thường chẳng còn tác dụng gì nữa.”

Anh ấy mắt nhắm mắt mở: “Ừm, chắc là bị cô vắt kiệt rồi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương