Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
“Ngày mai sẽ có hai người đến cửa nhà con , hãy cho vào, sẽ nói cho con biết.”
“Cái bà Hai đó không phải là người tốt đâu! Ba đứa con mà con sinh ra ở cái này không phải là con con đâu.”
“Con đã không thể sinh con được nữa kể từ cái khoảnh khắc con búp bê vỡ rồi!”
Ông nội nói câu này làm tôi giật mình dừng bước đuổi , chần chừ một chút, ông nội đã đẩy xe khuất dạng ở cuối .
Từ xa vọng lại đứt quãng câu nói cuối cùng ông nội: “Nếu trong nhà c.h.ế.t hết chỉ còn lại một mình con, thì hãy lấy cuốn sách đó ra xem lại đi!”
“Ông ơi! Ông đừng đi mà! Ông nói cho con biết con phải làm bây giờ!”
Tôi hoảng hốt đuổi ông nội, mặt đột nhiên xuất hiện hai ngôi mộ chắn .
Tôi bất cẩn vấp ngã…
Tôi tỉnh dậy, trên mặt còn vương nước , nhưng tôi còn chưa kịp lau nước trên mặt thì đã nghe thấy một tràng tiếng thì thầm!
Âm thanh như mưa rào rơi xuống, không cao không thấp, không xa không gần, văng vẳng bên tai, cứ như ở ngay đối diện.
Tôi lạnh toát cả người, da gà nổi hết cả lê, tôi nhớ đến vợ tôi đã mấy lần nói với tôi, trong nhà có người nói . Tôi khoác áo choàng dậy, ra phòng khách bên ngoài xem xét, đương nhiên là không một bóng người.
Tôi lại ra sân, không một bóng người, nhưng tiếng thì thầm còn đó. Tôi vòng ra nhà, thấy hai người đang tựa vào đống củi nói , một người mặt dài một người mặt vuông.
Tôi hỏi: “Các người là ai, tại lại ở nhà tôi?”
“Người đây mà, làm ơn làm phước, cho miếng .” Một ông mặt dài nói một cách đáng thương.
Tôi nhớ lại ông nội nói, bèn nói với : “Mời hai vị vào nhà nói !”
Hai người vừa bước vào nhà chính đã nói: “Dưới này là nhà chúng tôi.”
Trong lòng tôi run : “Ý gì? Lại đây lại đây, chúng ta nói cho rõ ràng.”
“Các ông à, dù anh cũng sống không được bao lâu nữa đâu.” Ông mặt dài ngồi bệt xuống đất, cười với tôi.
“Ý gì?”
“Anh người ta lợi dụng rồi, từ ngày anh nhà ở đây anh đã định sẵn là không thể sống sót mà rời khỏi cái này được rồi.”
“Tại ?”
“Cái này là đất song .”
“Tôi biết, mỗi lần c.h.ế.t người c.h.ế.t hai người.”
“Đất song là do phong thủy cái này chẳng liên gì đến hai chúng tôi cả. Chúng tôi chỉ là hai kẻ , c.h.ế.t thối ngoài đồng, được một người tốt bụng chôn cất.
“Nhưng người trong nghe yêu ma quỷ quái, nhất định nói là do hai anh chúng tôi gây ra một lòng muốn động thổ nhà trên đầu chúng tôi để ép chúng tôi đầu thai.”
“Đầu thai?”
“Đúng, người nhà phải là một cặp vợ chồng. khi nhà trên đầu chúng tôi, đêm đêm ca hát vui vẻ, rồi chúng tôi sẽ đầu thai vào bụng hóa thành song thai ra đời, không những sẽ phá được nguyền song , mà còn mang lại vinh hoa phú quý cho nhà này.”
“Nhưng vừa nãy ông nói tôi sắp c.h.ế.t rồi, lấy đâu ra vinh hoa phú quý?
“Không không không, anh phá giải nguyền thất bại rồi.”
“Thất bại rồi?”
“Đúng. Không phải ai cũng có thể nhà trên đầu chúng tôi được đâu, phải là người có nhân phẩm cực tốt.
“Trên phương diện đạo đức không có một chút tì vết thì mới có được vinh dự này. Cho nên người trong không nhà dám động thổ nhà trên đầu chúng tôi cả.
“Bởi vì mỗi người không có sự chắc chắn tuyệt đối về giới hạn đạo đức bản thân. Nói trắng ra, mỗi người có một mặt dơ bẩn không thể nói với ai được.”
“Cho nên đã chọn tôi?”
“Đúng, cho nên đối xử với anh tốt như vậy là để giữ anh lại, dùng cả tính mạng để phá giải nguyền này.
“Nhưng bản thân anh biết anh đã từng gây ra nghiệp gì rồi! Anh không xứng để động thổ nhà ở đây, cho nên từ ngày anh nhà, tai họa đã bám anh như hình với bóng.”
“Vậy tôi sẽ như thế ?”
“Thất tinh chi sát, cả nhà c.h.ế.t hết.”
Tôi ngây như phỗng: Mẹ nó chứ, đườnglà một người đi săn, ngỗng trời mổ mù ?
Tôi lại một đám dân đen tính kế?
9.
“Để tôi cho anh xem cái này,” ông mặt dài nói xong liền lấy ra một chiếc màu vàng óng, đưa ra mặt tôi, “anh cứ nhìn vào đi!”
Tôi nheo nhìn kỹ, trong hiện ra một con rộng thênh thang.
Tôi men con đó bước đi, nhưng lại đi đến nhà tôi, tôi chợt bừng tỉnh.
Thì ra con rộng thênh thang vừa nãy chính là con nhà tôi. Tôi vừa định vòng ra để vào nhà, thì lại nghe thấy trong nhà có những âm thanh khó mà miêu tả nổi.
Tôi vô cùng nghi hoặc, không khỏi nhón chân nhìn trộm qua cửa sổ.
Vừa nhìn, tôi chỉ hận đến nỗi bốc khói cả đầu!
Chỉ thấy vợ ta đang ngủ say trên giường, còn chú đang đứng giường với vẻ mặt d//âm đ//ãng, cởi quần áo.
Ngoài phòng khách, bà Hai tay cầm hương, lẩm bẩm đọc chú.
Trong sân đầy bóng người.
Mặt lóe , chú kéo quần , vẻ mặt thỏa mãn bước ra.
Trong sân, Trương Tam, Lý Tứ, Vương Nhị Mễ nối đuôi nhau đi vào…
Tôi ruột gan như lửa đốt, vung tay đập mạnh vào cửa sổ:
“Tôi nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà chúng mày!”
“Anh xem, anh cứ nóng nảy như vậy, haizz!”
Ông mặt dài cất đi.
Tôi nhìn bàn tay còn sưng đau: “Đây là sự thật ?”
“Vậy anh nhìn lại đi!”
Ông mặt dài lại đưa chiếc ra mặt tôi.
Trong hiện ra một chiếc tài gỗ trắng, tài là cái lều vải liêu xiêu, đèn đuốc chập chờn, tôi còn đang mờ mịt ông nội lại xuất hiện tài.
Tôi mừng rỡ, không khỏi lớn tiếng kêu : “Ông ơi!”
Ông nội không để ý đến tôi, tôi vừa định gọi thêm tiếng nữa thì thấy một đạo ngân quang từ trong lều b.ắ.n ra như tên, lao thẳng vào mặt tôi!
Tôi còn đang không biết phải làm , thì thấy ông nội nghênh đón đạo ngân quang, nhảy vọt .
Ngân quang xuyên qua n.g.ự.c ông nội, lực tuy giảm nhưng dũng mãnh tiến …
Nhưng do tốc độ đã giảm đi nhiều, tôi nhìn rõ đạo ngân quang đó là cái gì.
Nó lại chính là cái người tí hon đẩy xe mà tôi đã đẽo!
Người tí hon đó mặt mũi dữ tợn, đẩy chiếc xe chạy như điên không buông tha, lao về tôi!
Tôi vội ôm đầu ngồi xổm xuống. Người tí hon đẩy xe từ trên đầu tôi rít gió lao qua, rơi xuống mặt tôi, vỡ tan tành…
Ông mặt dài cười híp nhìn ta: “Thế ?”
“Có thật không?”
Tôi đã nước giàn giụa.
Dù tôi đã đoán được ông nội đã c.h.ế.t thay cho tôi, nhưng tận nhìn thấy cảnh ông nội người tí hon kéo xe xuyên n.g.ự.c mà chết, tôi suy sụp…
Nhưng nghĩ đến những gì tôi thấy là thật, tôi càng suy sụp hơn.
Tôi không phải là thằng ngốc, tôi không phải là chưa từng nghi ngờ, tuy rằng tôi đến cái này, hì hục sinh ba đứa con nhưng không một đứa giống tôi.
Mới đầu tôi không để ý, con còn nhỏ, nhìn không ra. Nhưng khi con càng lớn tôi càng nhìn càng thấy không đúng.
Ngoài con gái có chút giống mẹ, hai đứa con trai không giống ai cả!
Vợ tôi phát hiện thần sắc tôi không đúng, liền thẳng thắn: “ không làm gì có lỗi với anh cả. Nhưng cũng thấy mấy đứa con này không đúng…”
“Cái gì?”
Vợ tôi tiếp tục nói: “Mỗi lần anh đi làm ngoài đồng, nghe thấy trong nhà có người nói .”
“Nói với anh anh không tin, gọi bà Hai đến làm bạn với .”
“Bà ấy đến thắp hương niệm Phật là buồn ngủ.”
“Ngủ rồi thì mơ xuân…”
“Mơ xuân với ai?”
“ là người trong này… còn có cả chú .”
“ thấy kỳ lạ, nhưng lại không dám nói với anh.”
“Bà Hai chính là con ch.ó gã chú .”
“Bà ấy trông mong gã cho bà ấy dưỡng già, cho nên bà ấy nghe gã răm rắp.”
“Bà ấy và gã, chính là Vương bà và Tây Môn Khánh.”
Ông mặt dài ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Anh để bà ta đến làm bạn với vợ anh chẳng khác dẫn sói vào nhà.”