Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/gI29VkmZT

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Vậy nên khi ông đồn, rằng liền tát tôi một cái.

Cú tát đến bất ngờ tới nỗi cả đồn cảnh sát im bặt, không dám thốt lời.

Trong không gian rộng lớn đó, thể cả không khí cũng đóng băng.

“Con rốt cuộc đang làm cái gì ?”

“Ba có dặn con phải ở yên trong nhà không?”

“Ba có bảo con đừng mặc đồ màu sắc chói lọi khi ra không?”

Ông quát lớn, nhưng chưa kịp tôi than vãn, ông đã ôm chặt lấy tôi.

Bàn tay to rộng của ông vuốt nhẹ lưng tôi, vừa an ủi tôi vừa an ủi chính mình: 

“Không sao , không sao .”

Nhìn vết đỏ trên mặt tôi, ông hối hận đã quá nóng nảy, sự ăn năn và ân hận hiện rõ trên nét mặt.

Tôi vốn là một cô con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Làm sao tôi nỡ người ba đã vất vả công việc phải buồn khổ chứ?

Tôi ngoan ngoãn xin lỗi: “Con xin lỗi, cha, là con sai.”

Ông tất nhiên không hỏi suy nghĩ thật sự trong lòng tôi là gì, vội vàng hỏi tôi tình huống lúc đó.

Hiện giờ tôi chưa coi là nghi phạm g.i.ế.c người.

ông trực tiếp thẩm vấn tôi, có một nữ cảnh sát khác ngồi cạnh ghi lời khai.

Tôi với ông khi tôi bước vào nhà thì không có đứng chờ.

Cánh nhà người khuyết tật lúc đó khoá, nhưng tôi không thấy gì bất thường.

khi tôi vào trong cabin, không lâu nghe thấy la t.h.ả.m thiết của một phụ nữ.

Khi tôi bước ra thì đúng lúc nhìn thấy nạn nhân.

Ba tôi nhíu mày hỏi: “ la là của nạn nhân hay của nhân chứng?”

Tôi suy nghĩ đáp: “Có lẽ là của nhân chứng, khi con mở thì cô ấy đã hét toáng lên ra.”

Gặp cảnh tượng đó, có không hoảng loạn chứ.

Còn lý do tôi không , một phần vừa mới ra tay xong, cần chút thời gian tĩnh tâm, phần khác là tôi què, không nổi.

5

Từ đầu gối phải của tôi trở xuống đã cụt.

Nhưng khi lắp giả, đi hoạt hàng ngày ảnh hưởng nhiều. Nhưng khi thực hiện hành vi g.i.ế.c người thì vô cùng khó khăn. vậy vũ khí của tôi là một đoạn khăn đỏ dài.

Tôi sẽ cố quấn khăn vào cổ nạn nhân, đó đứng phía dùng toàn bộ sức lực kéo thật mạnh tới khi họ nghẹt thở.

Nhưng đêm nay tôi không dùng khăn , khi chiêu thức ra tay thay đổi, liệu cảnh sát có tiếp tục quy vụ này vào “vụ án g.i.ế.c người hàng loạt khăn đỏ” hay không?

Người phụ nữ hoảng sợ cũng khai những điều tương tự tôi.

Chúng tôi đều không nghe thấy động nào khác, hai chúng tôi thì không nhìn thấy khác nữa.

Tuy nhiên, kết quả khám nghiệm tử thi của pháp y khẳng định, thời điểm tử vong của nạn nhân là trong vài phút ngắn ngủi đó.

Điều đó thấy pháp của vô cùng điêu luyện.

Không chỉ nhanh còn chính xác.

Khoảnh khắc con d.a.o trái cây đ.â.m vào tim, tim đã ngay lập tức ngừng đập.

Nạn nhân còn không có thời gian phản ứng, nên kịp la hét.

Còn việc dội axit lên mặt thì xảy ra khi nạn nhân đã tử vong.

con d.a.o còn cắm trên người nạn nhân, còn hiện trường hoàn toàn sạch sẽ không bất kỳ dấu vết nào của .

Nếu giả sử đó lục trong túi tôi vào lúc này, có lẽ sẽ thấy một đôi găng tay da. trong găng tay bọc một chiếc lọ thủy tinh nhỏ.

6

Sự việc đã khiến Lục Đình Thâm đả kích mạnh.

đã g.i.ế.c người ngay kia bức tường, chỉ cách anh ta một bước.

Điều đó khiến anh ta rất tự trách.

cái c.h.ế.t của nạn nhân, hay tôi, anh ta đều cảm thấy day dứt.

Anh ta bức xúc : “Lẽ ra tôi không nên vào nhà nam, tôi phải đứng canh ngay nhà nữ mới đúng.”

Tôi lập tức nhướn tai lên nghe.

Trong lòng thầm nghĩ: phải là biến thái à?

nhưng cảm giác trong lòng anh ta không chỉ còn có giận dữ và không cam tâm.

Anh ta rằng đang thách thức anh ta một cách trắng trợn.

Ấy ba tôi không anh ta phá án, bắt anh ta dùng toàn bộ năng lực của mình chỉ bảo một kẻ tôi.

Dù đang ở đồn, tâm trí anh ta vẫn dán chặt vào vụ án.

Anh ta hối hận : “Tôi đúng là đáng c.h.ế.t , sổ kia chắc chắn là cố tình mở đ.á.n.h lừa tôi, hắn nhất định còn đang ẩn nấp ở đâu đó trong nhà .”

“Anh nghĩ nhiều ,” – Tôi an ủi – “khi anh vừa đuổi theo ra thì bảo của trung tâm thương mại đã lập tức đến, rời đi được cả.”

“Ở trung tâm thương mại có án mạng chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn, hắn là kẻ có kinh nghiệm, lẫn trong đám người trốn thoát cũng không khó.”

Tôi mím môi, nhìn anh với vẻ thành khẩn.

Rốt cuộc tôi cũng không gì thêm.

Tôi vô thức vén ống quần phải lên, trong là một ống bằng thép lạnh lẽo.

vậy tôi không thể mặc váy.

Mãi mãi không thể.

Tôi từng là một điệu múa hoàn hảo trong mắt thầy cô, tương lai vô cùng sáng lạn.

Tôi từng mặc những bộ váy đẹp, nhón múa trên sân khấu, tỏa sáng lộng lẫy dưới ánh đèn.

Tôi từng được vây quanh bởi vỗ tay và hoa tươi.

Nhưng giờ đây, tôi phải nhiều lần tự thôi miên chính mình rằng, dù mất mất một , tôi vẫn có thể sống người bình thường.

một hồi hỗn loạn, mọi người đều mệt mỏi.

Lục Đình Thâm nằm trên sofa phòng khách, lần diễn biến vụ án, còn tôi thì trở phòng mình.

Tôi cẩn thận lấy ra đôi găng tay ấy đặt chúng vào ngăn kéo nhỏ phải bàn học.

Trong ngăn kéo, còn có một chiếc khăn đỏ được gấp ngay ngắn.

7

Ngày hôm , ba tôi mới trở nhà, tắm rửa thay quần áo.

Lục Đình Thâm gấp gáp hỏi ông: “Có phải Khăn đỏ làm không thầy?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương