Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

04.

“Con nào mà nghịch ngợm ? Con làm phụ thân như thế lại nỡ lòng nào đánh con ruột của đến c.h.ế.t cơ ?”

Thái thái sai người khiêng Tần Chiêu đi, Tần Chiêu nằm trên cáng vẫn còn hét lớn:

“Ông ta không phải là phụ thân của ta, phụ thân ta là Đại tướng quân, là Hầu gia cơ!”

Thái thái tuy đã sắp xếp nha hoàn tay chân nhẹ nhàng đến bôi thuốc cho Tần Chiêu, nhưng tiếng hét thảm thiết của Tần Chiêu vẫn còn kéo dài cho đến tận chiều tối.

Mãi cho đến đêm khuya thì Tần trạch hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Thế nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Tần trạch lại một lần nữa trở nên ồn ào náo loạn.

Chỉ vì Tần Chiêu đã không thấy đâu nữa.

Kể từ lúc trùng sinh, Tần Chiêu  vẫn luôn một mực đòi đi cha, nhưng thái thái lại canh chừng rất chặt chẽ, nên nó không được cơ hội để ra .

Không ngờ nó lại lúc bị thương, thái thái có chút lơ là cảnh giác, mà đã lén lút chạy ra mất rồi.

7

Tần Văn Viễn sau khi đã sai tất cả gia trong đi , liền đi đến sân viện của tôi: “Tần Chiêu không thấy đâu nữa rồi, Thẩm gia bên đó ngươi đã thông báo ? lúc sắp xếp người để giúp kiếm không?”

Ta gọi Xuân Chi đến rồi nhỏ giọng dặn dò vài câu, Xuân Chi nhận lệnh rồi rời đi.

Thái thái cùng đến đây với Tần Văn Viễn thấy cảnh tượng đó, liền giận nói:

“Chiêu không thấy đâu nữa rồi, ngươi làm mẫu thân mà lại có chút lắng nào cả.”

“Nó là đứa con duy nhất của ngươi đấy! Nó mà có mệnh hệ gì, thì ta xem ai sẽ là người dưỡng lão tống chung* cho ngươi!”

( liệu tuổi già, tang ma cho người già…)

“Không có Chiêu rồi, thì sau Vĩ An gả đi bị người ta giày vò, đến một người huynh đệ ruột thịt đứng ra chống lưng cũng không có đâu.”

Ta mặc kệ vẻ mặt giận của thái thái, bình tĩnh nói:

“Mẫu thân, Tần Chiêu không thấy đâu nữa, con làm thím thì đương nhiên là lắng rồi ạ, phải con đã cho Xuân Chi về Thẩm gia rồi đó .”

“Còn nữa mẫu thân à, sau mẫu thân đừng có mở miệng ra là mẫu thân mẫu thân nọ nữa, con không phải mẫu thân của Tần Chiêu, con cũng sẽ không nhận nó làm con thừa tự đâu.”

như người thật sự lắng Vĩ An gả đi rồi sẽ bị người ta giày vò, vậy thì sau chúng ta sẽ cho con bé ở rể là được.”

Thái thái nghe xong lại càng giận hơn nữa:

“Văn Viễn đã có Chiêu là con rồi, cần gì phải giữ con gái lại để cho ở rể ?”

Ta thẳng vào mắt thái thái, ánh mắt sắc bén, “Hóa ra Tần Chiêu không phải là con của huynh trưởng mà lại là con của Văn Viễn ?”

Ánh mắt thái thái lảng tránh đi chỗ khác, không dám thẳng vào mắt ta.

“Ta đã nói là sau khi nhận Chiêu làm con thừa tự rồi, thì nó chính là con của Văn Viễn mà.”

Ta sang Tần Văn Viễn, giọng nói đầy ẩn ý:

không phải là do Chiêu nghịch ngợm, thì con còn không biết phu quân sớm đã lòng có nơi chốn rồi. Con cũng không phải là người nhỏ nhen hẹp hòi gì, phu quân như đã có người phụ nữ thích, thì cần gì phải lén lén lút lút như vậy.”

“Chỉ cần là người mà phu quân thích, cho dù đó có là thê tử của người khác đi chăng nữa, thì con cũng sẽ cố gắng sức để nạp vào phòng cho phu quân.”

“Chính là vì con đã sắp xếp người đi dạm hỏi nên phát hiện ra người mà phu quân vừa ý thì hai bàn tay cũng không nào đếm xuể, trách phu quân lại sợ lãng phí tiền bạc đến vậy.”

[ – .]

“Vì không khai chi tán diệp cho Tần gia được nữa, nên con cũng tự biết hổ thẹn, vốn con đã định dùng số của hồi môn của để nạp tất cả người phụ nữ mà phu quân vừa ý vào phủ, nhưng đáng tiếc là chỉ có năm gia đình đồng ý mà .”

“Năm gia đình con đã thỏa thuận xong xuôi cả rồi, chỉ còn chờ ngày vào cửa nữa , phu quân là muốn một đêm hưởng năm nàng? Hay là muốn liên tiếp làm tân lang năm lần?”

“Hồ đồ, ta ra sân trước xem xem có tin gì của Tần Chiêu truyền về không đã.”

Tần Văn Viễn mặt mày tái mét rời đi.

Ta về phía thái thái, vẻ mặt đầy tủi thân ấm ức: “Phu quân đây là trách con không đưa tất cả người mà chàng yêu thương vào trong hay ạ?”

“Mẫu thân phải giúp con nói tốt vài câu trước mặt phu quân được, đừng để cho chàng giận con nữa, giận quá lại làm hại đến thân thì không tốt đâu ạ, lát nữa con sẽ lập phái người tiếp tục bỏ ra số tiền lớn để đi thuyết phục, đảm bảo sẽ làm cho phu quân hài lòng ạ.”

Thái thái cười gượng gạo:

“Văn Viễn chỉ là còn quá trẻ , tính tình được ổn định, nên dễ bị đám hồ ly tinh bên quyến rũ.”

“Nó ấy mà, cũng chỉ là ham của lạ nhất thời , qua một thời gian nữa là sẽ dứt , không cần phải nạp tất cả vào đâu.”

Kiếp trước khi phát hiện ra sở thích hoang đường của Tần Văn Viễn, ta đã lắng đến thái thái để bàn bạc, thế nhưng lại bị bà ta trách mắng :

“Ngươi làm thê tử như con, như có giữ được trái tim của phu quân, thì nó lại phải đi ra kiếm cơ ?”

như đều nạp vào phủ thì phải sẽ khiến cho người ta biết được Văn Viễn yêu thích toàn là vợ lẽ của người khác hay , Tần gia phải sẽ bị người đời cười chê vào mặt à.”

“Văn Viễn chúng ta rất có chừng mực, qua lại qua cũng chỉ là đám thê tử của đám quản sự , có biết thì cũng sẽ không dám nói ra đâu.”

“Cho dù có nói ra đi chăng nữa thì người đời cũng sẽ chỉ nghĩ muốn trèo cao mà , có làm ầm lên thì chỉ cần bỏ ra một chút tiền bạc là có xử lý được rồi.”

Hắn đã làm ra chuyện đáng hổ thẹn như vậy, thế mà thái thái không không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn cho con thông minh sáng suốt nữa .

Đến cuối cùng thì lại thành ra lỗi là do ta làm thê tử mà không giữ được phu quân.

8

Còn quá buổi trưa, tin của Tần Chiêu đã được truyền về đến Tần trạch.

Hóa ra là Tần Chiêu đã lúc sáng sớm khi người trong trang trại đến giao rau, mà trốn vào trong một cái thùng rỗng đã được dỡ hàng xong, chiếc xe bò chở thùng rỗng đó quay trở về đến trang trại thì bị người ta phát hiện ra.

Quản lý trang trại lập phái người đưa Tần Chiêu quay trở về thành, vừa vào đến cổng thành thì đã gặp phải gia của Thẩm gia chuẩn bị đi ra khỏi thành.

Gia Thẩm gia một người vội vàng chạy về báo tin, số còn lại thì hộ tống Tần Chiêu quay trở về Tần trạch.

Người báo tin còn nói dứt lời, thái thái đã nóng lòng chạy ra cổng để chờ đợi, còn gọi cả ta đi theo nữa.

Tần Chiêu ngày hôm qua vừa bị đánh roi xong, vết thương còn lành lại, xe ngựa vừa dừng lại hẳn, gia của Thẩm gia đã cẩn thận bế nó từ trên xe ngựa xuống.

Nó nằm trên lưng của gia mà hét lớn lên:

“Thẩm gia các người đừng có hòng trở thành ngoại của ta, đợi đến khi ta làm Hầu gia rồi, nhất định sẽ tiêu diệt cả Thẩm gia các người.”

Đối với lời nói đầy ác ý của hắn, thái thái không không lên tiếng trách mắng, ngược lại còn tỏ ra lắng xót xa mà chạy tới đón:

“Chiêu , cục cưng của ta ơi, vết thương của con còn lành đâu, lại có tự lén lút chạy ra như vậy ?”

Tần Chiêu không hề để ý đến thái thái, mà chỉ căm hận trừng mắt ta:

“Thẩm Phương Châu, ta sẽ không làm con của ngươi đâu, ngươi đừng có hòng mà nhận ta làm con thừa tự.”

Ta giơ tay ngăn gia cõng Tần Chiêu lại, dịu dàng nói: “Hôm nay vất vả cho các ngươi rồi, thiếu gia Tần gia đã được, các ngươi mau về Thẩm gia lĩnh thưởng đi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương