Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mũi chân ta khẽ điểm xuống đất, “Để thiếu gia Tần ở đây là được rồi.”
Thái tháichưa kịp ngăn cản, gia Thẩm gia đã ném Tần Chiêu xuống đất rồi đánh xe ngựa rời đi.
Ta cúi nhìn Tần Chiêu đang đau đớn nằm sấp trên đất, “Ta đã nạp cho thúc thúc ngươi năm thiếp rồi, con do thiếp ra đều là con của ta, ta không thiếu con trai.”
“Ngươi đã tám tuổi rồi mà ương bướng không chịu nổi như vậy, lại đầy ác ới ta , ngươi dựa vào đâu mà nghĩ ta không phải ngươi thì không được?”
Ta không hề che giấu sự chán ghét trong giọng nói, “Ta không ngươi làm con tự, Thẩm gia chúng ta càng không có bất kỳ quan hệ nào ngươi.”
Thái tháibên cạnh không kịp trách ta để gia Thẩm gia ném Tần Chiêu xuống đất, vội vàng giảng hòa.
“Phương à, Chiêu nhi là đứa trẻ tám tuổi, lời nói trẻ con của nó sao có thể coi là ? Con đừng chấp nhặt nó làm gì.”
Lời nói trẻ con không cần coi là .
sao?
Ta nhìn Tần Chiêu đầy ẩn : “Phụ thân ngươi – Tần Văn Vũ, là con của chính thê, thúc thúc ngươi – Tần Văn Viễn chẳng qua là con trai út của kế mẫu, là phải tách ra ở riêng thành thứ, không có bối làm chủ, thúc thím thứ chúng ta lại có bản lĩnh gì mà đích tôn của chính thê như ngươi làm con tự?”
Ánh mắt thù địch của Tần Chiêu lập tức chuyển sang thái thái: “Là ! Hóa ra tất cả đều là do người đàn độc ác ngươi giở trò lưng.”
“ đuổi phụ thân ta đi, giữ ta lại, gia sản của chính đều thuộc thứ các người rồi.”
“Chẳng trách phụ thân ta vừa , đã hết tiền, chắc chắn là các người không muốn đưa cho phụ thân ta, giấu đi rồi, hại ta phải dọc đường ăn xin đi phụ thân …”
“Phỉ!”
Tần Chiêu nhổ nước bọt vào thái thái xong, vẫn chưa hả giận, “Ta phải g.i.ế.c c.h.ế.t mụ già độc ác ngươi.”
Nó bò dậy định đánh thái thái, lại vì động tác quá lớn làm động đến vết thương ở mông, kêu oai oái lên.
Thái tháikhông dám tin, đứa cháu trai mình luôn yêu chiều lại đòi đánh đòi g.i.ế.c mình, sững sờ tại chỗ.
Mãi đến khi nghe tiếng kêu thảm của Tần Chiêu, thái thái mới vội vàng sai người cõng Tần Chiêu sân viện của ta.
Người hầu cõng Tần Chiêu, thái thái đi bên cạnh nhỏ giọng dỗ dành.
Tần Chiêu nằm trên lưng người hầu chửi ầm lên thái thái, “Mụ già c.h.ế.t tiệt ngươi, ta đâu phải đứa trẻ thơ ngây, đừng tưởng ngươi giả giả nghĩa nói vài câu tốt đẹp là có thể lừa được ta.”
“Đợi ta lành vết thương đi phụ thân ta, ta phải nói cho ông ấy biết tất cả âm mưu của mụ kế thất độc ác ngươi…”
9
Ngày An đầy trăm ngày, đại ta Thẩm Thanh mang quà đến Tần gia.
Thái tháinói đại ta lời lẽ thấm thía: “Thông gia à, Phương nở tổn hại thân thể, lại có An là con gái, phụ nữ vẫn phải có con trai làm chỗ dựa mới được.”
“Ta vì hai đứa nó mà suy nghĩ, đề nghị Tần Chiêu làm con tự cho nó, nó lại sống c.h.ế.t không đồng .”
“Nếu đã đến đây, nhất định phải khuyên bảo nó tử tế nhé.”
Tần Chiêu ở sân viện của thái thái ngày đêm chửi mắng ta, thái thái khăng khăng nói Tần Chiêu là mắc chứng cuồng loạn, trừ tà là khỏi.
ta mời đồng đến, lại Tần Chiêu đánh đuổi đi.
đó dù là mời đạo sĩ hay hòa thượng đều Tần Chiêu lần lượt đuổi đi.
[ – .]
khi vết thương của Tần Chiêu lành lặn, nó đòi đi cha, lại ta nhốt trong sân viện.
Đồ đạc Tần Chiêu đập hỏng thay hết đợt đến đợt khác.
Không ngờ thái thái vẫn chưa từ bỏ định, muốn ép Tần Chiêu cho ta.
“Tần lão phu , ta nghe nói đại con tự của thứ, chưa từng nghe nói thứ con tự của đại , lại là đích tôn, Tần gia các người quả khác biệt mọi người.”
“Muội muội ta thương xót Tần Chiêu nhớ phụ thân đến mức bệnh hoang tưởng, đã nhờ hiệu buôn Thẩm gia chúng ta giúp hỏi thăm tin tức của Tần đại , đoàn buôn phương Bắc của Thẩm gia chúng ta đang trên đường kinh, không lâu nữa có tin tức truyền .”
Nghe nói Thẩm gia đã liên lạc được Tần Văn Vũ, thái thái nhất thời nghẹn lời.
ta quay sang nhìn Tần Văn Viễn, mặt đầy nghi hoặc: “Không phải muội muội ta đã nạp thiếp cho muội phu rồi sao? một lúc nạp năm , con do thiếp ra đều là của muội muội ta, cần gì phải con tự? Lẽ nào là muội phu… không thể con?”
“Ta đã phái người đi Giang Nam khắp thần y rồi, thần y xem bệnh cho muội muội ta xong, giúp xem cho muội phu luôn.”
“Đến lúc đó dù có chẩn đoán ra là muội phu không thể con cũng không sao, con cháu Thẩm gia chúng ta có thể dưỡng lão tống chung cho muội phu.”
Tần Văn Viễn mặt mày tối sầm, đang định nổi cơn tam bành, thái thái giữ lại.
“Thẩm đại , không cần cố đi thần y đâu, Tần gia chúng ta nuôi không ít đại phu giỏi đâu, bọn họ ấy à, chăm sóc điều dưỡng thân thể cho Phương tốt.”
“Hôm nay là tiệc trăm ngày của An, chúng ta đừng nói những lời xui xẻo nữa, mau nếm thử trà mới đến đi.”
……
Tan tiệc, đại đến sân viện của tôi, ôm An nghịch món đồ chơi nhỏ ấy cố được.
An trong lòng ấy ngáp một cái to, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Đại nhìn sang ta bên cạnh, khẽ giọng nói:
“Phương , Tần gia bắt nạt muội như vậy, sao muội cứ không chịu hòa ly Tần Văn Viễn?”
“Nếu lo lắng Tần gia ép giữ An lại, có cách khiến họ buông tay.”
“Tần Văn Viễn thực sự không phải lương duyên, phụ thân rất hối hận đã gả muội cho hắn.”
“Mẫu thân đã cho người trang trí lại khuê của muội rồi, cố chuẩn cả trẻ sơ …”
khi phát hiện hành vi xấu xa của Tần Văn Viễn, ta đã muốn hòa ly .
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện xấu của Tần Văn Viễn nếu người khác biết, An trước là có mẫu thân hòa ly , lại có người phụ thân phẩm hạnh cá thiếu sót, sao An có thể ngẩng đầu làm người.
Cuối cùng ta chọn ở lại Tần gia, trông chừng Tần Văn Viễn, thường xuyên bao che cho hắn.
Hôm đó, lúc thức ta mơ hồ, nghe thấy Xuân lo lắng hét lớn: “Phu chảy nhiều m.á.u quá, mau mời đại phu đến!”
Tần Văn Viễn lại không nhanh không chậm sai tiểu tử của mình: “Xử lý tiện tỳ đi.”
Thái tháido dự mở miệng: “Văn Viễn, sự không mời đại phu à, vậy nàng ta không sống nổi đâu?”
“Mời đại phu gì chứ? Con gái nàng ta c.h.ế.t rồi, nàng ta tỉnh lại có thể bỏ qua sao, Thẩm gia có thể bỏ qua sao.”
“Của hồi môn của nàng ta tuy phần lớn đã đưa cho Tần Văn Vũ, chẳng phải vẫn dư sao? Tần Văn Vũ lấy đi hết tiền bạc của Tần gia rồi, chúng ta không có tiền làm sao đông sơn tái khởi?”
Ta và Tần Văn Viễn tuy không nói là tình cảm phu thê sâu đậm, nhưng chưa từng nghĩ lấy mạng hắn.