Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thành Hổ đã uống khá nhiều, lúc vẻ đầy đắc ý, lè nhè nói:
“Anh à, cô ấy tuy không giỏi giang bằng chị dâu, nhưng khoản chăm sóc chồng thì chị dâu kém xa nhé! Còn ở trên giường thì càng phải nói—”
“Thành Hổ! Cậu uống say thì cút ngủ !”
Từ Sâm quát to ngắt lời.
đỏ bừng cả , xấu hổ đến mức không nói gì, luống cuống liếc sang Từ Sâm, bắt gặp ánh anh thì vội vàng lảng sang chuyện khác:
“À… anh Sâm, chuyện thằng cháu họ xa của em vẫn phải ơn anh, nếu không có anh thì—”
“Cô nhớ nhầm !”
Từ Sâm ngắt lời cô bằng còn nghiêm khắc hơn, mày căng cứng.
“Tôi làm sao mà cháu cô là ai, cô nhận nhầm đấy!”
sững sờ, vẻ mờ mịt, dường không hiểu vì sao thái độ của anh lại thay đổi đột ngột vậy.
Không khí đột ngột trở im lặng đến ngột ngạt.
Tôi khẽ cười, cất phá tan cục diện:
“ , cô không ơn anh ấy, mà còn ơn cả tôi nữa cơ. Dù sao thì, suất đặc cách mà cháu cô nhận vào công ty là nhờ anh Từ gạt em trai tôi mới có chỗ trống đấy.”
Lời vừa dứt, mở to kinh ngạc.
Đôi đũa của Từ Sâm khựng lại giữa không trung.
9
Trên đường về nhà, tôi không nói lời nào.
Về đến nơi, tôi thẳng vào phòng ngủ, bắt đầu thu dọn hành lý.
Từ Sâm ngồi mình ngoài phòng khách lúc lâu, mới lê bước nặng nề vào.
Anh đứng ở cửa, trầm và chậm rãi.
“ Tình, chuyện có hiểu lầm. Anh hy vọng em đừng vội, nghe anh giải thích.
“Anh đảm bảo những điều sắp nói sau đây, từng câu đều là sự .”
Tôi không trả lời, không nhìn anh, vẫn thong thả gấp quần áo.
“Chuyện của Phong, anh thừa nhận là anh có tư tâm.”
“Mới điều sang công ty, có bao ánh dõi theo. Anh bắt buộc phải thận trọng từng bước.
“Nếu trước vừa nhậm chức mà sau em trai vợ lập tức nhận vào, những người nội tình thì không sao.
“Nhưng những kẻ không , hoặc vốn dĩ không tâm đến sự thì sao? Họ chăm chăm nhìn vào kết quả bới móc mà thôi.
“Cho cái ‘tư tâm’ của anh, là dập tắt hoàn toàn khả năng bị bàn tán, không ai có cớ trích.”
“Còn chuyện người thân của , đúng là trùng hợp . Dù sao tiêu trống là trống, anh nghĩ, tiện thể giúp chẳng sao.”
“Tất nhiên, suất rất tranh giành. Vì sao lại dành cho ? Là bởi… bởi anh rất thương cho cô ấy.”
Nói đến đây, anh bỗng nặng nề hơn.
“Lần về quê cùng hai vợ chồng họ, anh tận thấy Thành Hổ và mẹ anh ta nhục mạ, thậm chí còn đánh cô ấy. Anh… anh nghĩ tới chị gái anh…”
Tôi kéo dây kéo hành lý lại, chuẩn bị đẩy ngoài.
Từ Sâm chộp lấy tôi.
“Tình Tình, đừng kích động vậy, không?
“Chuyện , anh thừa nhận đã khiến Phong chịu thiệt thòi, em cho nó vay tiền, anh đâu có phản đối gì, đúng không?
“Tình bao nhiêu năm thế, giờ em còn đang mang thai, chẳng lẽ vì chuyện mà tuyên bố xử anh tử hình sao?”
Anh nói đến đây, nghẹn lại, khóe đỏ hoe.
Ngoài lần tôi mang thai, đã nhiều năm tôi chưa từng thấy anh xúc động vậy.
Tôi từ từ rút khỏi anh, nói vẫn bình tĩnh thường lệ, không gợn sóng:
“Em tham gia .”
Anh nhìn tôi, đỏ hoe, cố gắng sát sắc tôi đoán xem lời tôi nói là hay giả.
“ ? Anh đâu nghe em nói sẽ tham gia gì đâu.”
Tôi cúi , lấy điện thoại đưa cho anh xem.
Trên có thông báo về buổi quản lý, tổ chức tại trường đại học cũ của chúng tôi, ngay trong thành phố.
Anh ngẩn chút, nhưng vẫn chần chừ hỏi tiếp:
“Trước đây em còn nói là sau khi mang thai sẽ không tham gia khóa nào mà, sao lần lại muốn ?”
“Con người mà, suy nghĩ luôn thay đổi. Bây giờ em lại muốn tham gia .”
Tôi nhìn thẳng anh, nét không chút xúc.
“…”
Tôi tự lái xe đến khách sạn trong khuôn viên trường cũ, làm thủ tục nhận phòng, bắt đầu khóa kéo dài bốn .
đầu tiên, Từ Sâm gọi cho tôi chín cuộc, gửi hơn chục tin nhắn dặn dò trên WeChat.
Tôi không nghe cuộc nào, không trả lời bất cứ tin nhắn nào.
thứ hai, anh nhắn: Phong mua nhà còn phải sửa sang, anh vừa nhận 50.000 tệ tiền thưởng quý, đã chuyển hết cho Phong xem hỗ trợ.
Tôi vẫn không trả lời.
thứ ba, anh nói: Cháu họ xa của do không đạt tiêu chuẩn trong kỳ đánh giá thực tập, đã bị đề nghị thôi việc.
Hiện đang tiến hành thông báo cho các ứng viên trúng tuyển khác nhận việc.
thứ tư.
Anh hỏi: “Có cần anh đến đón em không?”
Tôi trả lời: “.”