Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi chết rồi.
Tiện kéo theo cả sếp tôi âm phủ.
Trên đường Địa phủ, ảnh mắng tôi suốt dọc đường.
Mãi giây cuối khi đầu , ảnh mới mắng mệt, chịu hòa giải với tôi.
Tôi chào tạm biệt sếp.
Sếp : “ cho kỹ, cảm ơn mày, kiếp sau đừng để tao gặp lại .”
Ai ngờ, vừa đầu một giây, chúng tôi lại gặp nhau rồi.
Tôi không chết, cũng chẳng định kéo ai theo .
Chỉ là trong buổi team building của ty, leo núi tôi bị trượt chân, tiện níu người đứng bên cạnh.
Mà người đó… lại đúng là sếp tôi.
là đứa nhau rơi vực, chết rất thảm.
Vì tôi bị cành cây vướng giữa chừng nên sếp rơi đất .
Tôi rớt lên người ảnh, lại còn đè gãy thêm mấy cái xương sườn.
Dù thì đó cũng không quan trọng rồi.
Ngay khoảnh khắc khi tắt thở, sếp trợn tròn mắt, ánh mắt tràn đầy uất hận, khó nhọc phun ra một chữ: “Mày…”
Tôi đoán chắc ảnh định : “Mày con mẹ mày!”
Vì đó là câu cửa miệng của ảnh.
……
1
Trên đường âm phủ.
Sếp vừa lấy chọc chọc sau đầu tôi, vừa chửi om trời:
“Con mẹ nó! Ông đây vừa mới khởi nghiệp thành , bị mày hại chết, mày con mẹ nó là ông trời cử trừng phạt tao đúng không?”
“Mày có biết ty vừa mới ký được một đơn bốn trăm ngàn không hả?”
“Mày có biết bốn khởi nghiệp của ông đây khổ sở nào không hả con mẹ nó?”
……
“Xin sếp, tôi không đâu.”
Tôi rụt rè lên tiếng xin , chẳng dám oán than gì.
Số phận của một người làm là như , cả đời nợ sếp một mạng. sống là , không ngờ chết cũng .
Sếp mắng kiệt sức, bỗng dưng bật .
Ảnh vừa mới cầu hôn gái , người hẹn cuối sẽ kết hôn.
mà giờ chết lãng xẹt này, sợ gái sống không nổi, sợ cô ấy sẽ ở cả đời.
Một tình yêu vĩ đại! Thật đáng ngưỡng mộ!
Tội nghiệp tôi sống hơn mươi , chưa từng được ai yêu .
Tôi vỗ nhẹ lưng sếp, gắng an ủi:
“Sếp! Nghĩ thoáng lên đi, ít ra còn có người yêu anh tha thiết. Như là hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi.”
Sếp bảo tôi cút xa ra một chút, rồi tiếp tục vừa vừa chửi.
Cứ , đứa lết tới đầu cầu Nại Hà.
Bà Mạnh bưng bát canh .
Bảo uống sẽ quên hết mọi chuyện kiếp , an tâm đầu .
Sếp vừa nhảy dựng lên, sống chết không chịu uống.
Ảnh không muốn quên gái, muốn sau khi đầu sẽ tìm lại cô ấy, tiếp tục chuyện tình dang dở.
Sếp không chịu, thì tôi cũng không chịu. Vì tôi cũng có người không muốn quên.
khi bước qua cầu, tôi lại một lần chân thành xin sếp:
“Sếp! Kiếp này có với anh, kiếp sau tôi nguyện làm trâu làm ngựa để đền bù.”
Sếp thở dài, phất :
“Thôi bỏ đi, cũng đâu phải , kiếp sau nhớ đầu vào nhà tử tế chút.”
Tôi cảm động nắm sếp, tạm biệt.
Sếp hốt hoảng giật lại, vừa hát câu “ tôi cảm ơn tôi”, vừa quăng lại một câu:
“Kiếp sau đừng để tao gặp lại mày !”
……
Một luồng sáng trắng chói lòa!
Tiếp theo là tiếng ồn ào hỗn tạp và tiếng trẻ sơ ré từ xa gần.
“ rồi, gái. hiệu ổn định.”
“ rồi, bên này là . hiệu bình thường.”
Tôi đầu thành .
Trở thành một gái vừa chào đời, được một cô y tá bế trong lòng.
đó, bức rèm xanh bên cạnh cũng được kéo ra.
Một y tá khác cũng ôm một bước ra.
Khoảnh khắc đứa mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, tôi và sếp đều mở to mắt kinh hoàng.
Ngay sau đó, bên kia bật “Oa —— !”
Tôi gào thầm trong lòng: “Sếp! Xin ! Lần này tôi cũng không !”
Một giây còn bảo kiếp sau đừng gặp , một giây sau nằm phòng .
nên ảnh buồn, tôi hiểu được.
Mẹ tôi còn rất yếu, ôm tôi trong lòng, nhẹ nhàng sờ môi tôi, mũi tôi, mắt tôi, ánh mắt dịu dàng vô bờ.
Nhìn ra là rất thích tôi.
Còn mẹ sếp thì hơi khác.
, liền bật “Oa —— !”, lết cái thân mỏi mệt giường mẹ tôi, rưng rưng nước mắt:
“Hay là đổi con nuôi đi, tớ cũng muốn có con gái.”
Mẹ tôi chửi thề ngay, không cho bà kia có định với tôi.
Mẹ tôi không thích con .
Thì ra họ là thân, còn là gái thân thiết, từng là đồng nghiệp.
Mẹ tôi tên là Từ Uyển Quân, mẹ sếp tên Ngô Đồng.
người quen nhau , đều là tiếp viên hàng không, da trắng dáng xinh.
Mẹ tôi gả cho cơ trưởng hãng, còn Ngô Đồng gả cho mối tình đầu.