Cuối cô vùi mặt vào trong cánh tay, cơ thể co giật một cái, thì phát ra nghẹn ngào kìm nơi cổ họng .
sợ quá rồi, thật là sợ, sao cô có thể viết ra thứ sợ như vậy chứ?
Tuy rằng lúc trước đã viết xong nội dung, cần chỉnh sửa chữ sai một chút, đến đúng thì đăng lên là được, nhưng khi lại một lần nữa thì cô không kìm được run rẩy.
E rằng ai cũng không ngờ được người bị truyện đến sắc mặt trắng bệch, môi không hồng hào, cả người cuộn lại run bần bật này là tác giả Phạn Âm, người đã viết ra mấy bộ tiểu thuyết vô sợ.
Cô trông cũng chưa tới tám, chín tuổi… Trên thực tế, cô đã mươi bốn tuổi, nhờ gen của gia đình và không thường xuyên phơi nắng nên gương mặt như búp bê của cô duy trì được dáng vẻ thời con gái, cánh tay và bắp chân để lộ bên ngoài trắng đến chói mắt, đặc biệt là gương mặt, mỗi khi nhìn gương mặt nhợt nhạt trong gương thì ngay cả bản thân cô cũng phải giật mình.
Bỗng nhiên điện thoại vang lên, là âm thanh được lấy bộ phim nào , nó reo lên đã khiến cô giật nảy mình. Đợi khi cô run rẩy cầm điện thoại thì đã có năm tin nhắn đến. Cô vội vàng mở ra, cuối âm thanh như ma quỷ đã dừng lại.
Úy Lam: hôm nay rất cuốn !
Úy Lam: Tớ xong, đang trong trạng thái hưng phấn cực độ, đến bàn về cốt truyện với tớ đi, ngài Phạn Âm.
Úy Lam: Hiện cậu đang nằm trốn trong chăn hả? Hay bị đến sức lực kiệt, ngất đi rồi?
Úy Lam: Cậu nhất định phải cố gắng chống đỡ . Nếu không cậu sẽ lập tức trở thành tác giả xuất hiện trên trang của tin tức tám ngày mai. Chủ đền về một vị thần trong cung điện tiểu thuyết bị c.h.ế.t bởi tác phẩm của chính mình như nào.
Úy Lam: Có cần tớ qua với cậu không? Bắt xe qua cũng nửa thôi. Nếu cậu chịu tiết lộ cốt truyện phía cho tớ biết.
Sở Tiểu Điềm: “…”
Cô chậm rãi trả lời mấy chữ: Không cần, tớ chịu được. Ngủ đây, tạm biệt.
Nếu không thêm vào bốn chữ phía , cô gái này nhất định sẽ bám riết lấy cô nói về cốt truyện đến khi trời sáng.
Úy Lam, tác giả ngôn tình năng suất cao đã xuất bản hơn mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình chung một trang mạng Trú Trạm với cô, cũng là “bạn đồng giới” duy nhất khi cô làm nhà văn. cần cô cập nhật thì Úy Lam sẽ tìm cô thảo luận cốt truyện.
Nhưng hiện cô không hề muốn nhớ lại những hình ảnh sợ nữa, dù là một ít cốt truyện bên trong cũng đủ khiến cô gặp ác mộng cả đêm.
Úy Lam: Ngủ như vậy không mơ ác mộng đấy chứ? Hay là nói trước đi?
Sở Tiểu Điềm suy nghĩ: Ngoại trừ cốt truyện ra, nói gì cũng được.
Úy Lam: Rốt cuộc tại sao lúc cậu lại bỏ viết truyện ngôn tình, chuyển sang viết truyện vậy?
Sở Tiểu Điềm: … Bởi vì lúc trước viết ngôn tình, người của tớ nói cốt truyện tớ miêu tả hệt như một đống shit.
Úy Lam im lặng một lúc, rồi nói: Ừ, tớ cảm nhận sâu sắc về này.
Sở Tiểu Điềm: “…”
Khi cô viết truyện ngôn tình đã quen biết Úy Lam rồi, hơn nữa lúc là Úy Lam dụ dỗ cô. Khi Úy Lam chưa nổi như , cô cũng là một người vô hình, vốn tưởng rằng người có thể giúp nhau tiến bộ, trở thành tác giả có chút danh . Không ngờ hiện một người trở thành thần trong giới ngôn tình, một người ngay cả bút danh viết ngôn tình cũng không đặt nổi.
Có trời biết, lúc trước cô cũng muốn trở thành tác giả viết truyện ngôn tình ngọt ngào, trong sáng như Úy Lam, nhưng khổ nỗi viết nào cũng flop. Cho đến năm trước, lần tiên cô viết ra câu mình tưởng tượng ra khi mơ ác mộng, bắt có người tiên và duy trì cho đến hiện tại. bút danh viết ngôn tình , lúc dừng đăng đến nay, ngay cả việc đòi cập nhật cũng chẳng được mấy người.
Hiện “Cuốn sách 2” trên tay cô, cần một ngày không đăng, bên dưới sẽ xuất hiện vô số bình luận điên cuồng đòi cập nhật .
Những người rõ ràng sợ hãi đến nỗi không dám đi vệ sinh, nhưng tiếp tục làm sao ngờ được bản thân tác giả sợ hơn cả bọn họ cơ chứ?
khi nói lung tung với Úy Lam một lúc, cô cảm mình ổn rồi, là đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mở đèn, đi vệ sinh.
phút , trong nhà vệ sinh truyền đến hét ngắn ngủi.
Sở Tiểu Điềm xõa mái tóc dài, sắc mặt nhợt nhạt chạy nhanh ra ngoài, nhét mình vào trong chăn rơi nước mắt gửi tin nhắn cho Úy Lam: Ngày mai tớ nhất định phải cắt hết tóc!