Úy Lam: … Cậu sao thế?
Sở Tiểu Điềm cắn chăn, khóc hu hu.
lâu cô nói vừa lúc đi rửa , vô tình nhìn thấy mái tóc đen của mình phản chiếu trong gương, trong nháy mắt đã kéo cô trở lại tình tiết kinh dị tưởng ban nãy, làm cô hoảng sợ suýt thì mất hết hồn vía.
Úy Lam dường như đoán được , bèn gửi cho cô một meme cảm thông và nhắn: Chào mừng cậu trở về kênh ngôn tình bất cứ lúc .
… Trở về là tuyệt đối không thể , chỉ có tiếp tục viết tiểu thuyết kinh dị có thể duy trì cuộc sống chán chường của cô. Đã năm qua đi chẳng có ai hỏi gì tới bút danh mà cô viết ngôn tình kia. Hơn nữa, dù hiện giờ bắt đầu lại đầu, tuyến tình cảm của cô cũng chẳng đống shit là mấy.
Chính vì tuyến tình cảm viết quá tệ hại nên trong nhóm theo dõi hiện giờ của cô có rất nhiều người suy đoán thực ra Phạn Âm là một chàng trai suốt ru rú trong nhà, không hiểu gì về tình yêu, đã thế là kiểu người nặng hơn một trăm ký.
mai là chủ nhật, cô ôm gấu bông cũ kỹ cuộn mình trong chăn, đến tờ mờ sáng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. sau, cô bị chuông báo có tin nhắn đánh thức.
năm nay, thần kinh của cô suy yếu, nếu không đeo tai nghe ngủ thì chỉ một âm thanh nhỏ cũng có thể khiến cô tỉnh dậy.
Lúc này cũng chỉ có Lạc Bắc Sương gửi tin nhắn cho cô mà thôi. Nếu như Úy Lam là người duy nhất trên mạng của cô, thì Lạc Bắc Sương là người thân duy nhất trong cuộc sống hiện thực của cô. người nơi nhau, điểm chung duy nhất chính là họ đều là cô.
Lạc Bắc Sương: Dậy chưa?
Sở Tiểu Điềm trả lời một câu, Lạc Bắc Sương đã gọi điện tới.
“ yêu à, nay cậu rảnh không, giúp đi đón Tuyết Cầu được không?”
Tuyết Cầu là chó cưng mà Lạc Bắc Sương và cô cùng nuôi, nó nhà của Lạc Bắc Sương nhiều hơn. Bởi vì công việc bận rộn, lại một mình, nên thỉnh thoảng Lạc Bắc Sương sẽ gửi chó hàng thú cưng của bè mở gần nhà, hoặc gửi chỗ cô.
Sở Tiểu Điềm ngáp một cái: “Được thì được đó, nay không cậu nói muốn đi chung với cậu đón nó về nhà sao?”
Lạc Bắc Sương dường như cầm điện thoại sang nơi , lên lần nữa thì giọng điệu bỗng trở nên thoải mái hơn: “ cũng muốn lắm chứ! đi công tác bên ngoài gần một tuần , Mỗi chỉ có thể ngủ bốn năm , nay khó khăn lắm được nghỉ ngơi, kết quả tối qua ông chủ thông báo nay đi làm tiếp!”
Lạc Bắc Sương là trợ lý tổng giám đốc của một doanh nghiệp nổi , với những cô trợ lý vô cùng nở mày nở trong tiểu thuyết, nói theo cách của Lạc Bắc Sương thì cô chỉ thiếu mỗi việc bị coi là bảo mẫu để sai bảo mà thôi. Ngoại trừ mỗi cô công ty giúp ông chủ hoàn thành các loại công việc ra thì cũng xử lý một đống chuyện vặt vãnh trong cuộc sống ông chủ. Mặc dù tiền lương cô nhận được gấp mấy lần trợ lý bình thường, lúc cô cũng có suy nghĩ chức không làm nữa.
Ông chủ của cô có một cô , là đại tiểu thư nhỏ đã được nuông chiều, tính cách lại hơi kiêu căng hống hách, được người nhà nuông chiều đến mức coi trời bằng vung. Trong nhiệm vụ mà Lạc Bắc Sương được ông chủ sai bảo, ngoại trừ công việc thì đa phần đều có liên quan đến cô cưng này.
“ mẹ nó, chỉ sợ đại tiểu thư kia gây ra chuyện gì, kết quả gây ra thật .”
Cũng chỉ nói chuyện với Sở Tiểu Điềm, Lạc Bắc Sương có thể phàn nàn ông chủ và cưng của ông ta một cách không chút kiêng dè như : “Không lúc trước cô ta theo đuổi thần à? Để tiếp cận thần của mình, bám lấy bố mình để tiêu đống tiền lớn, khó khăn lắm hòa nhập vào trong giới chơi một thời gian. Dạo gần đây cũng không biết cô ta bị sao, bỗng nhiên có hứng thú với vệ sĩ của nghệ sĩ, lại bám lấy bố mình, cũng là ông chủ của , nằng nặc đòi tìm vệ sĩ riêng. Cô ta nói các chị giàu có của cô ta đều có vệ sĩ, chỉ mỗi cô ta không có, nói không chừng đó cô ta bị bắt cóc đi mất, nói tụi bắt cóc chắc chắn sẽ đòi mấy chục triệu tệ, mà thuê vệ sĩ mỗi tháng chỉ cần mấy chục nghìn. Cậu nói , mũi cô ta lớn như thế chứ!”