Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bà nhào tới nắm tay tôi, phấn khích:
“Châu Châu, con thực sự không có bạn trai hả?!”
Tôi bị bà ấy làm cho hết hồn, vội giật tay ra, lùi lại một bước.
Dì Quách tôi im lặng thì lại vội :
“Nếu con chưa có, dì giới thiệu cho một người nha. Con gái không thể cứ ở một mãi thế được…”
Sắc mặt tôi trầm hẳn xuống, lạnh giọng ngắt :
“Không cần ạ, chuyện yêu đương của con không phiền dì lo.”
Có lẽ thái độ tôi không vui, dì Quách mới ngượng ngùng im lặng.
Chút kiên nhẫn cuối cùng tôi cũng cạn sạch.
Tôi không muốn nói nào nữa, dứt khoát ra lệnh:
“ mai tôi muốn ăn với sữa nành. Trưa tôi muốn ăn gà xào cay. Mười một giờ dì thì đưa cho Tiểu Dư là được.”
Nói rồi tôi xoay người, phòng đóng cửa lại.
3
hôm sau, tôi bước ra bàn ăn thì hoàn toàn không sữa nành đã dặn.
Thứ đập vào mắt tôi lại là cháo kê bánh ngô hấp.
???
“Dì Quách, sữa rồi ạ?”
Dì vừa múc cháo kê cho tôi vừa nói:
“ toàn là dầu mỡ, ăn vào không tốt cho sức khỏe. Còn sữa ? Toàn là nước còn lại sau khi làm phụ, chẳng khác nước rửa bát! Con đừng ăn mấy thứ nữa!”
“Còn bánh ngô là ngũ cốc thô, cháo kê cũng tốt cho sức khỏe. Giờ người trẻ chẳng đang rủ nhau ăn đồ thô đấy sao!”
Tôi rất ghét kiểu tự ý quyết định của dì, nên mặt lạnh hẳn lại, nói thẳng:
“Làm tốt việc của dì là được. Tôi muốn ăn thì , đừng nhiều chuyện, nhớ rõ vị trí của !”
Nói , tôi quay người bỏ làm luôn, không buồn quay lại.
Đến trưa, đúng mười hai giờ, tài xế Tiểu Dư mang cơm trưa đến cho tôi.
Có vẻ sau cú cảnh cáo buổi , dì Quách không dám tự quyết nữa.
Lần đúng thật là món gà xào cay tôi yêu cầu, thậm chí còn chu đáo một đĩa rau xanh xào.
Cùng lúc , tôi nhận được tin nhắn WeChat của dì:
“Châu Châu à, ăn mỗi món cay dễ làm đau dạ dày, dì làm đĩa rau xanh để con ăn kèm nhé.”
“ nay là dì sai, sau dì sẽ không vậy nữa. Dì cũng chỉ là lo cho sức khỏe của con thôi.”
Tôi không trả tin nhắn.
Nhưng nhận một điều: cơm dì thật sự rất ngon.
Bụng ấm lên rồi, cơn tức lòng tôi cũng nguôi phần nào.
4
Buổi tối sau khi tan làm nhà, ăn cơm , tôi nằm dài trên sofa xem tivi.
Dì Quách cũng dọn dẹp việc, ngồi xuống sofa, vừa xem vừa nói chuyện với tôi vài lặt vặt.
Nhưng chưa được bao lâu, bà lại bắt nhắc tới ba mẹ tôi.
“Châu Châu , sao con không sống chung với ba mẹ?”
Tôi vừa ăn trái cây vừa đáp:
“Giờ ai trẻ mà chẳng thích sống một chứ dì?”
Dì gật , nhưng lại tục hỏi:
“Nhưng nhà con cũng cách ba mẹ xa mấy, có thời gian thì vẫn nên thăm họ nhiều hơn nha.”
Tôi qua loa gật cho chuyện, tưởng bà sẽ dừng ở .
Ai ngờ , dì Quách máy phát hỏi, lại tục lấn tới:
“Con bận rộn vậy, có đang làm việc ở ty của ba mẹ không?”
Tôi lắc :
“Không ạ, con đang tự khởi nghiệp, mở một ty truyền thông nhỏ.”
vậy, dì Quách kích động tới mức vỗ đùi đen đét:
“Thế thì sao được? Nhà chỉ có mỗi con là con gái, không giúp đỡ ba mẹ thì sau ai kế thừa sự nghiệp của ba con đây?”
“Dì con nên sớm tìm chồng, cố mà sang năm đẻ một thằng cu kháu khỉnh, vậy thì sau ty ba con mới không bị đứt đoạn!”
Tôi đến đây đã khó chịu, nhưng vẫn cố gắng nhịn, không để cảm xúc bùng lên:
“Tìm chồng chứ? Đẻ con trai làm ? Nhà con vương triều cần truyền ngôi. Con tự ra ngoài làm là để rèn luyện bản thân. Sau đương nhiên vẫn sẽ quay quản ty.”
Dì Quách lại khoát tay một , tỏ vẻ “hiểu truyện”, trông thể bà là chuyên gia cuộc đời.
“Châu Châu à, con nói đơn giản quá. Phụ nữ thì vẫn nên có một người đàn ông đáng tin bên cạnh để làm chỗ dựa, dì con trai dì cũng rất được đấy. Tuy con lớn hơn nó vài tuổi, nhưng con gái lớn thì biết chăm sóc người yêu. Hay là để dì giới thiệu cho con nhé…”
dì Quách lại tục lải nhải chuyện kiếm bạn trai, cơn giận lòng tôi bỗng chốc bốc lên không kiểm soát nổi.
Tôi trợn mắt lườm bà một rõ to:
“Nếu dì còn nhắc đến chuyện bạn trai lần nữa, thì khỏi cần ở lại đây nữa!”
Nói tôi ném luôn chùm nho tay xuống, quay người bỏ vào phòng.
Dì Quách vội vã chạy theo sau, vừa vừa thanh minh, nói không quên chen vài khen ngợi con trai bà.
Tôi không thèm , đóng “rầm” cửa lại, nhốt bà luôn bên ngoài.
Vừa vào đến phòng ngủ, tôi lập tức gọi điện cho mẹ, tuôn một hơi không ngừng kể lại toàn bộ những lẽ vô lý hành vi kỳ quặc của dì Quách mấy hôm nay, năn nỉ mẹ nhanh chóng gọi bà ấy .
Ai ngờ mẹ tôi lại bảo tôi nhỏ mọn:
“Dì Quách không cho con ăn buổi là vì lo cho sức khỏe của con thôi, đúng không?
Con còn nói dì ấy rất chu đáo, đồ cay còn nhớ rau cho con ăn nữa mà.”
“Còn chuyện nhắc nhở tìm bạn trai thì… ôi dào, người lớn nào chả thích nói mấy ?
Con cũng biết hoàn cảnh của dì mà, một nuôi con cực khổ bao nhiêu năm.
Lại còn là người cùng làng, bố con chồng dì ấy hồi xưa còn thân nhau lắm.
Nhắm một mắt, mở một mắt cho qua . Mẹ sẽ gọi cho dì, dặn lại bà ấy đàng hoàng!”