Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Tôi gọi dịch vụ dọn vệ sinh chuyên nghiệp đến, tổng vệ sinh toàn bộ căn , từ trong ra ngoài.

Tiện tay, tôi gọi luôn cho .

Tôi kể hết một hơi tất những chuyện ghê tởm mà dì Quách và con trai bà ta đã mấy ngày qua.

, không còn bênh vực nữa, cũng không trách tôi nóng nảy.

nhẹ nhàng thở dài, :

“Con vậy là đúng. Người ta đã trèo lên đầu lên cổ rồi, mà con còn nhịn nữa thì khác nào tự người ta bắt nạt?”

“Dù sao thì ba con với dì Quách cũng từng là bạn thuở nhỏ, thôi thì đừng báo công an, đuổi đi là rồi, to chuyện cũng không hay ho .”

Tôi gật đầu, coi đồng ý với .

tôi , chuyện tuy không báo công an, tuyệt đối không thể yên.

Tôi đem toàn bộ “chiến tích” mà dì Quách và con trai bà ta đã gây ra trong mấy ngày qua, kể lại không sót một chữ cho vài “cái loa” chính hiệu trong làng những người mà một khi tin lọt tai là có thể truyền khắp xóm trong một buổi chợ.

Tôi tin, không cần quá lâu, cái làng nhỏ ấy sẽ chẳng ai không chuyện họ Quách “tốt đẹp” nào.

8

Từ sau khi đuổi con dì Quách đi, tôi cảm không khí trong cũng trở nên dễ thở hơn rất nhiều.

Mà chuyện của bà ta cũng nhanh chóng lan truyền khắp làng.

Người ta bàn tán sau lưng, mắng bà ta không xấu hổ, thậm chí có người còn độc miệng bà chết là do bà khắc chết.

Khi những lời truyền đến tai tôi, tôi cũng không nhịn mà rùng mình một cái.

Đúng là miệng lưỡi dân làng, chưa bao giờ nể nang.

Tôi sống yên ổn một thời gian, tận hưởng cuộc sống tự do thoải mái, cho đến một ngày khi vừa về đến , tôi ngỡ ngàng phát hiện đôi dép trước cửa đã bị động đến.

Tôi đến ban quản lý xin xem lại camera ngoài cửa.

họ lại hôm nay camera trùng hợp bị hỏng, ngày mai mới sửa xong.

Khắp không có dấu hiệu bất thường, tôi cũng tạm gác lại nghi ngờ.

Tôi có thói quen uống sữa trước khi ngủ, nên trong tủ lạnh nào cũng sẵn mấy hộp.

Hôm nay, tôi vừa nhấp một ngụm đã mùi vị rất kỳ lạ, hơi chua, hơi tanh.

Tôi nhăn mặt, nghĩ chắc sữa bị hỏng rồi nên đặt sang bên, không uống nữa.

Buồn ngủ quá, tôi lười đi lấy hộp mới, cứ lên giường nằm ngủ.

Nửa đêm, trong cơn mơ màng, tôi bỗng cảm có người cởi quần ngủ của tôi.

Tôi tưởng là Phiêu Phiêu đạp lên người mình, liền lầm bầm:

“Phiêu Phiêu, ngoan, ra chỗ khác nằm đi…”

Tay tôi quờ quạng định đẩy con bé ra, lại… sờ trúng một bàn tay lạ.

trong tích tắc, mọi sợi lông tơ trên người tôi đều dựng đứng.

Tôi bật dậy, mở đèn — và nhìn Quách Hiền, đứng ngay cạnh giường tôi,
tay còn giữ lấy cạp quần tôi!

“AAAAAAAHHHH!!!”

Tôi hét thất thanh, tay run lên, lục lấy con dao phòng thân tôi vẫn sẵn trong ngăn kéo đầu giường.

ta vẫn cười, nhe răng với tôi không có chuyện :

“Châu Châu , đừng hét mà, nghe em đã.”

không có bạn trai, em cũng không có bạn gái, mà cha mình lại quen nhau… hay là mình đến với nhau đi?”

Tôi giơ dao lên thẳng , quát:

“Cút ngay! Cút ra khỏi phòng tôi!”

chẳng những không sợ, mà còn càng càng tiến gần, tay vươn ra chạm chân tôi.

giả vờ đủ rồi, thật ra cũng thích em lắm đúng không?”

đừng ngại, cứ em…”

Tay trườn lên từ mắt cá chân, chạm tới bắp chân tôi…

Tôi không còn lối thoát, tay run rẩy, dồn hết sức đâm thẳng con dao bụng .

“Phập——”

Máu tứa ra suối.

Ngay ấy, bảo vệ khu chung cư xông .

May mắn thay, hệ thống an ninh của khu rất tốt.

Mỗi căn hộ đều lắp đặt nút khẩn cấp, và tôi đã kịp ấn nút ngay cạnh giường khi vừa vùng dậy.

Khi bóng áo bảo vệ xuất hiện, tôi có lại chút bình tĩnh.

Tôi Quách Hiền, hét lên:

“BÁO CÔNG AN! MUỐN CƯỠNG HIẾP TÔI!”

9

Tại đồn cảnh sát, dì Quách đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt tôi.

“Châu Châu, dì xin con, cho Hiền đi không?!”

“Nó về lấy ít đồ dì còn lại thôi, không hề có ý con , tất là hiểu lầm thôi! Dì xin con mà, nó còn trẻ quá, nếu bị đi tù thì đời coi xong rồi…”

Dì ta khóc lóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem, quỳ gối không ngừng cầu xin tôi cho con trai bà ta.

Tôi lạnh lùng hừ một tiếng:

“Muốn tôi cho con trai dì? nó thì có buông cho tôi không? Nếu đêm đó tôi không tỉnh dậy kịp thời, chẳng phải nó đã nhục tôi rồi sao? Vậy tôi phải sống sao đây?!”

Dì Quách tôi không lay chuyển , quay sang cầu xin ba tôi.

“Anh à… tôi còn sống vẫn hay nhắc đến anh. Hồi nhỏ hai người chơi ở đập nước, có anh suýt chết đuối, là tôi kéo anh lên đấy! Anh sẽ mãi ghi nhớ ân cứu mạng đó mà…”

Hiền dù cũng là máu mủ ảnh, giờ tôi xin anh, xin hãy cho nó một đi…”

Ba tôi thoáng lưỡng lự, ánh mắt nhìn tôi rồi lại nhìn dì Quách.

Cuối cùng, ông đưa tay ra đỡ dì Quách đứng dậy.

có hy vọng, dì Quách càng khóc thảm hơn, nức nở kể lể:

“Từ sau khi tôi mất hơn chục năm trước, anh phát triển ở thành phố, tôi còn sống dặn tôi đừng phiền các anh, nên bao nhiêu năm qua dù tôi khổ sở nào cũng không tìm đến. là hết cách rồi mới phải cầu xin…”

“Ai ngờ… ai ngờ cái thằng súc sinh đó lại ra chuyện vậy! Tôi về nhất định sẽ dạy lại nó, các anh xem nó còn nhỏ tuổi, xin cho nó một không…”

Ba tôi im lặng. Rõ ràng, ông dao động.

Chương 6 tiếp :

Tùy chỉnh
Danh sách chương