Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tim tôi lỡ mất một nhịp, buộc mình phải trấn tĩnh lại.
“Thiểm Thiểm.”
Giọng anh khàn đặc,
“Năm đó, xin lỗi em…”
Cơ thể tôi khẽ cứng lại.
Không thể diễn tả được xúc lúc là gì, chua xót, ấm ức, và một chút… mất mát.
Tôi cố gắng rút tay ra nhưng không thành công.
“Xin lỗi mà tác dụng thì cần gì đến …”
Vừa nói ra mới nhớ, c.h.ế.t tiệt, anh ta chính là .
Tôi nghẹn lại, lầm bầm:
“Ai thèm lời xin lỗi của anh…”
Anh im lặng một lúc.
Bàn tay hơi dùng sức, kéo tôi quay lại đối diện với anh.
“Vậy… em muốn tôi nữa không?”
mắt anh đầy rẫy những xúc cuộn trào.
Tim tôi đ.â.m mạnh một cái, vừa chua xót vừa tê dại.
Ba năm rồi, một giác khó tả.
Tôi kìm nén sự cay xè ở sống mũi.
Nhấc chân, giẫm mạnh chân anh trút giận.
“Mơ đi!”
“Bây giờ tôi trai !”
Vừa dứt lời, cả người tôi đột nhiên anh kéo vào .
Anh cúi xuống, hôn tôi.
Tôi hoàn toàn không phòng .
hôn đến mức đầu óc thiếu oxy.
“ … lát nữa tôi buổi phỏng vấn… anh đừng làm rối trí tôi…”
Nếu hình với khuôn miệng sưng vù thì đúng là mất c.h.ế.t đi được.
Anh không buông tôi ra, cánh tay vẫn siết chặt lấy tôi.
Tôi tức giận c.ắ.n vào anh một cái.
“Tên khốn lưu manh, tin tôi báo bắt anh không!”
Anh l.i.ế.m nhẹ vết m.á.u rỉ ra trên , dang rộng tay:
“Ôm đi.”
Tôi: …
Cái gã đàn ông ch.ó c.h.ế.t , học đâu ra cái thói dày vô liêm sỉ thế !
Tôi tức tối giẫm mạnh vào chân anh một cái rồi mới bỏ đi.
nóng bừng rất lâu sau mới dịu xuống.
tôi thầm mắng mình, rõ ràng là không muốn dây dưa với anh nữa.
cứ mỗi lần lại gần, tôi lại không kiềm chế được mà mất kiểm soát.
Làm xong việc bước ra ngoài, gió lạnh ùa vào .
đã đợi sẵn ở ngoài, không nói không rằng quàng cho tôi một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ.
“Đừng để sốt lại.”
Anh lại nhét vào tay tôi một lon sữa nóng.
Tôi ngồi vào ghế phụ lái, ôm lon sữa nhấp từng ngụm nhỏ.
Anh nghiêng người qua thắt dây an toàn cho tôi, đôi mỏng vô tình cọ vào má tôi.
Bên ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi, vài đứa đang đắp người tuyết.
Hơi ấm từ lon thiếc lan tỏa từ bàn tay đến tận tim tôi.
Tôi đột nhiên thấy khoảnh khắc vô cùng thư thái.
“ , anh tôi không?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh.
Tay anh đang nắm dây an toàn siết lại:
“.”
“Nhưng tôi không anh nhiều trước nữa.”
Tôi cố ý nói, giọng nghèn nghẹt chiếc khăn quàng cổ.
“Tôi sẽ không chạy anh trước, cũng sẽ không ôm điện thoại chờ tin nhắn của anh nữa.”
“Ừ.”
Anh đáp một tiếng, không rõ xúc.
“Tôi nóng tính, hay ghi hận, nhỏ mọn nữa.”
Anh cười cười: “Đã được lĩnh giáo.”
“Nếu anh , anh thể đuổi tôi.”
Tôi ngẩng cằm ,
“Nhưng tôi chưa chắc đã đồng ý đâu nhé, dù thì, tôi cũng khó đuổi lắm đấy.”
Anh cong cười tự giễu:
“Lớn tuổi rồi, lại phải học cách đuổi gái .”
Tôi hừ một tiếng:
“Lớn tuổi rồi thì đúng là không cạnh tranh được với người đâu, ạ.”
Nghe vậy, anh đen lại mấy phần.
“Mấy đứa nhóc ranh thì biết gì? Chúng nó chăm sóc được em tốt không?”
“Mấy đứa ấy à, ngày nào cũng trốn học đ.á.n.h nhau bám bố mẹ, bằng tuổi nó tôi đã thi đỗ trường quân sự hàng đầu rồi…”
Suốt dọc đường, anh thao thao bất tuyệt liệt kê tội trạng của cháu trai mình.
Vừa vui lại vừa buồn cười.
Sau khi quay về, chính thức khởi động chế độ đuổi vợ.
Vì anh vẫn nằm danh sách đen của tôi, WeChat của nghiễm nhiên trở thành trạm liên lạc tạm thời của anh:
[Mợ nó khỏi ốm chưa?]
[Ngày mai trời trở lạnh, nhớ mặc áo dày vào.]
[Bữa sáng lát nữa sẽ được gửi đến, nhớ ăn đấy.]
[Cuối tuần tôi nghỉ.]
[Đã gửi lương, kiểm tra tài khoản nhé.]
Người chịu không nổi đầu tiên là :
[Mợ dâu nhỏ ơi, em lạy , lôi anh ấy ra khỏi danh sách đen được không?]
[ hai người hẹn hò lại dùng tài khoản của em? Em là đứa rẻ rách thế à?]
[Thật ra thì, em già rồi, xem em được không? Mọi người đều nói em trông rất giống ấy, mà em lại nữa chứ, đúng không?]
Tôi: [ chưa từng thi vật lý được 18 điểm đâu.]
: [ biết?]
[ ấy nói xấu em đúng không?]
Hừ, đúng là không ít lời.
[À phải rồi, ấy nhờ em hỏi , hôm nay tan làm rảnh không? [Cắn răng nghiến lợi]]
Tôi: [Không rảnh.]
: [Vâng ạ [Vui ]]
Tan làm, cô bạn thân rủ tôi đi bar.
Ăn mừng vì tôi đã thoát khỏi bóng ma thất tình.
Tôi đang lắc lư nhạc rất vui thì vài bước vào tuần tra.
Cô bạn thân lén lút chọc tôi:
“ em nhìn người kia kìa, trời ơi mà đẹp trai thế? So với anh nhà ở thiên đường của thì ?”
Tôi ngước mắt , vừa vặn thấy bộ phục đang bước về phía chúng tôi.
Dưới ánh đèn, anh toát ra lạnh lùng, cấm dục.
Người ta nói, người khiến mình rung động từ cái nhìn đầu tiên, khi gặp lại vẫn sẽ động .
Tôi nuốt khan một cái, c.h.ế.t tiệt, sự cám dỗ của bộ đồng phục …
Chưa nói đến động hay không, nhưng ít nhất là chút… ngứa ngáy.