Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 8
Lục Cảnh Minh đến quán bar, thấy Tô Ái Linh đang say mèm gục trên ghế, anh sai trợ Lí Trần đưa Tri Vân về, còn mình đến lại gần nhẹ giọng. Nghĩ đến cô đau khổ khi thấy Tiêu Lâm Mặc kết hôn, trong anh không khỏi khó chịu.
Ái Linh… để tôi đưa em về
ra, gọi nam thần cho tôiiii
Ái Linh đến ngồi còn không vững được, Lục Cảnh Minh đỡ theo cô sợ cô va vào bàn mất.
Em giỏi thật đấy.. còn giám gọi nam thần.
Nghe giọng quen quen, Ái Linh ngước lên thấy Lục Cảnh Minh… nhưng không rõ anh đứng ở bên , say đến hoa mắt chóng mặt luôn rồi. Bắt đầu mếu máo
sao lắm Cảnh Minh … 1..2..3.
được rồi được rồi.. tôi đưa em về.
Nghe đến phải về, cô giằng tay khỏi tay anh, lắc đầu, với chai định tiếp thì bị Cảnh Minh giật lấy lại.
trả em đây… em muốn tiếp.
Anh hết cách , cô trên vai, đạp cửa về khách sạn.
Tuy say nhưng bị anh cô không giám vùng vẫy nhiều , sợ ngã 1 cái là đi nguyên cái lưng, ngoan để anh đi.
Đến phòng, Cảnh Minh đặt cô nằm xuống, giúp cô tháo giày, đôi môi đỏ mọng chúm chím, má ửng hồng do nhiều .
Khiến anh không kìm được , tay miết nhẹ cánh môi mỏng quyến rũ, tham lam đặt lên đó nụ hôn nhẹ rồi quay người rời đi. Thì đột nhiên bị cô giữ cavat quay trở lại, khuôn mặt anh sát sạt với mặt cô rồi.
Cô khó chịu , phụng phịu.
khó chịu quá… nóng..
ừ… để tôi hạ nhiệt độ máy lạnh.
không… cảnh minh… tôi khó chịu quá
Ái Linh dùng lực mạnh hơn, môi chạm môi rồi, Cảnh Minh tròn mắt ngạc nhiên.” Nay nhỏ bạo vậy”. Phòng thủ bất thành, Cảnh Minh lật ngược tình chủ động tấn công.
Đặt cô dưới thân, anh nhẹ cắn xương quai xanh, nhìn làn da trắng mịn giờ ửng hồng vì say , khiến anh đắng lưỡi khô.
Sợ mai dậy cô sẽ phủi sạch, anh dùng lực cắn mạnh hơn.
Ái Linh khẽ kêu vì bị cắn, càng thấy khó chịu hơn.
a.. đau.
Ái Linh… em biết tôi là ai không.
Cô khẽ gật đầu, tay chạm nhẹ vào n.g.ự.c anh xác nhận.
anh là chồng tôi… Cảnh Minh.
Nghe từ cô thốt ra, trong Cảnh Minh dấy lên cỗ khó tả vui mừng, nhưng vẫn thích trêu cô tiếp, anh lên hôn nhẹ lên tai cô, khiến cô rùng mình cái, anh lại nhẹ thì thầm
em biết giờ chúng ta làm gì không.
không…nhưng… tôi… khó chịu.
ừ .. ngoan . Nhanh sẽ hết khó chịu.
Anh cúi xuống gặm lấy cánh môi anh đào, Ái Linh hoàn bại dưới tay anh..
thân bị anh chế ngự bên trên, không thoát ra được.
Ái Linh chìm đắm trong đó không lối thoát, bị anh ép gọi chồng không biết bao nhiêu lần.
Giọng anh khàn khàn trầm, yêu ma dụ hoặc cô.
gọi chồng đi.
Anh hôn lên chóp cô dụ dỗ, mặc cô nức nở xin tha:
huhu… tha…tha cho em đi .
ngoan. Chút nữa là .
Động tác không chịu dừng lại khiến cô sợ hãi, ngoan nghe theo.
-aaa… chồng…chồng ơi…đừng .
ngoan… để chồng yêu em nhé.
không…aaaaaa.
Tiếp theo vô số lần, đắm chìm trong bao lâu, cô không nhớ nổi nữa. Bị anh ép gọi đến lạc cả giọng vẫn không tha.
Cô chẳng thể nhớ kết thúc , Cảnh Minh bế cô đi tắm rửa ra sao. Cả người vô lực dán cả vào anh. Cô không còn lực phản kháng thêm nữa.
Khi dậy, đầu óc quay cuồng , thân đau nhức. Ái Linh cảm nhận bản thân trong chăn không mảnh vải, lại có cánh tay đàn ông vắt qua eo.
Cô sợ đến tái mặt, khẽ quay người lại , là Lục Cảnh Minh. Tim Ái Linh đập thình thịch, tay nghịch ngợm chạm khẽ lên tóc, lên anh, “ kể ra ngủ trông anh ta ngoan hơn là mặt lạnh kia” .
Mi anh khẽ chuyển động, Ái Linh giật mình theo quán tính rụt tay lại, thì liền bị tay Lục Cảnh Minh giữ chặt lại. Anh cọ vào má cô, giọng khàn đặc.
hôm qua chưa khiến em đủ à… sáng sớm đã câu dẫn tôi. Hửm
Ái Linh cố đẩy mặt anh đang sắp sửa dán vào mặt mình . Thẳng thừng từ chối
có… anh đừng có nói bậy.
Thấy dáng vẻ nhận của cô, Lục Cảnh Minh bật cười. Sau đó lại giở giọng hờn dỗi
em đây là việc không nhận người phải không
Xấu hổ c.h.ế.t mất.. Ái Linh lấy tay chặn anh lại :
anh đừng nói nữa được không
Có thể
Lục Cảnh Minh nhẹ lấy tay cô ra, thuận giữ c.h.ặ.t t.a.y cô trên đỉnh đầu, môi mỏng lên ấp áp, đến khi cô hô hấp khó khăn mới hài buông tha cô. Bàn tay không yên phận sờ loạn trên người, khiến Ái Linh né không được không , đẩy anh ra xa.
anh…anh đừng làm loạn nữa
— đêm qua .. em gọi “chồng ơi” tha thiết lắm đấy
anh đừng có nói dối
Lục Cảnh Minh thấy cô mặt đỏ tưng bừng nhận , né không cho anh đụng chạm
tôi nghe thấy rất ổn, hay em gọi lại tôi nghe thử
anh tự gọi đi, tôi không
Chưa kịp nói hết câu đã bị Lục Cảnh Minh nuốt vào trong rồi, dây dưa hồi, Ái Linh vô lực dựa hẳn vào người anh mệt mỏi.
dậy là quá chiều luôn rồi, Ái Linh đỡ eo đau ngồi dậy , thầm maắng Lục Cảnh Minh .
tên vô lại… dày vò đến mức .
Sau đêm qua cô vốn đã khá quá , lại thêm sáng nay , cảm thấy cả người đau nhức bị xe cán qua, nhưng thấy Lục Cảnh Minh hớn hở , khoẻ khoắn , Cô tức giận không , hắn lấy đâu lực vậy chứ.
Chương 8
Lục Cảnh Minh đến quán bar, thấy Tô Ái Linh đang say mèm gục trên ghế, anh sai trợ Lí Trần đưa Tri Vân về, còn mình đến lại gần nhẹ giọng. Nghĩ đến cô đau khổ khi thấy Tiêu Lâm Mặc kết hôn, trong anh không khỏi khó chịu.
[ – .]
Ái Linh… để tôi đưa em về
ra, gọi nam thần cho tôiiii
Ái Linh đến ngồi còn không vững được, Lục Cảnh Minh đỡ theo cô sợ cô va vào bàn mất.
Em giỏi thật đấy.. còn giám gọi nam thần.
Nghe giọng quen quen, Ái Linh ngước lên thấy Lục Cảnh Minh… nhưng không rõ anh đứng ở bên , say đến hoa mắt chóng mặt luôn rồi. Bắt đầu mếu máo
sao lắm Cảnh Minh … 1..2..3.
được rồi được rồi.. tôi đưa em về.
Nghe đến phải về, cô giằng tay khỏi tay anh, lắc đầu, với chai định tiếp thì bị Cảnh Minh giật lấy lại.
trả em đây… em muốn tiếp.
Anh hết cách , cô trên vai, đạp cửa về khách sạn.
Tuy say nhưng bị anh cô không giám vùng vẫy nhiều , sợ ngã 1 cái là đi nguyên cái lưng, ngoan để anh đi.
Đến phòng, Cảnh Minh đặt cô nằm xuống, giúp cô tháo giày, đôi môi đỏ mọng chúm chím, má ửng hồng do nhiều .
Khiến anh không kìm được , tay miết nhẹ cánh môi mỏng quyến rũ, tham lam đặt lên đó nụ hôn nhẹ rồi quay người rời đi. Thì đột nhiên bị cô giữ cavat quay trở lại, khuôn mặt anh sát sạt với mặt cô rồi.
Cô khó chịu , phụng phịu.
khó chịu quá… nóng..
ừ… để tôi hạ nhiệt độ máy lạnh.
không… cảnh minh… tôi khó chịu quá
Ái Linh dùng lực mạnh hơn, môi chạm môi rồi, Cảnh Minh tròn mắt ngạc nhiên.” Nay nhỏ bạo vậy”. Phòng thủ bất thành, Cảnh Minh lật ngược tình chủ động tấn công.
Đặt cô dưới thân, anh nhẹ cắn xương quai xanh, nhìn làn da trắng mịn giờ ửng hồng vì say , khiến anh đắng lưỡi khô.
Sợ mai dậy cô sẽ phủi sạch, anh dùng lực cắn mạnh hơn.
Ái Linh khẽ kêu vì bị cắn, càng thấy khó chịu hơn.
a.. đau.
Ái Linh… em biết tôi là ai không.
Cô khẽ gật đầu, tay chạm nhẹ vào n.g.ự.c anh xác nhận.
anh là chồng tôi… Cảnh Minh.
Nghe từ cô thốt ra, trong Cảnh Minh dấy lên cỗ khó tả vui mừng, nhưng vẫn thích trêu cô tiếp, anh lên hôn nhẹ lên tai cô, khiến cô rùng mình cái, anh lại nhẹ thì thầm
em biết giờ chúng ta làm gì không.
không…nhưng… tôi… khó chịu.
ừ .. ngoan . Nhanh sẽ hết khó chịu.
Anh cúi xuống gặm lấy cánh môi anh đào, Ái Linh hoàn bại dưới tay anh..
thân bị anh chế ngự bên trên, không thoát ra được.
Ái Linh chìm đắm trong đó không lối thoát, bị anh ép gọi chồng không biết bao nhiêu lần.
Giọng anh khàn khàn trầm, yêu ma dụ hoặc cô.
gọi chồng đi.
Anh hôn lên chóp cô dụ dỗ, mặc cô nức nở xin tha:
huhu… tha…tha cho em đi .
ngoan. Chút nữa là .
Động tác không chịu dừng lại khiến cô sợ hãi, ngoan nghe theo.
-aaa… chồng…chồng ơi…đừng .
ngoan… để chồng yêu em nhé.
không…aaaaaa.
Tiếp theo vô số lần, đắm chìm trong bao lâu, cô không nhớ nổi nữa. Bị anh ép gọi đến lạc cả giọng vẫn không tha.
Cô chẳng thể nhớ kết thúc , Cảnh Minh bế cô đi tắm rửa ra sao. Cả người vô lực dán cả vào anh. Cô không còn lực phản kháng thêm nữa.
Khi dậy, đầu óc quay cuồng , thân đau nhức. Ái Linh cảm nhận bản thân trong chăn không mảnh vải, lại có cánh tay đàn ông vắt qua eo.
Cô sợ đến tái mặt, khẽ quay người lại , là Lục Cảnh Minh. Tim Ái Linh đập thình thịch, tay nghịch ngợm chạm khẽ lên tóc, lên anh, “ kể ra ngủ trông anh ta ngoan hơn là mặt lạnh kia” .
Mi anh khẽ chuyển động, Ái Linh giật mình theo quán tính rụt tay lại, thì liền bị tay Lục Cảnh Minh giữ chặt lại. Anh cọ vào má cô, giọng khàn đặc.
hôm qua chưa khiến em đủ à… sáng sớm đã câu dẫn tôi. Hửm
Ái Linh cố đẩy mặt anh đang sắp sửa dán vào mặt mình . Thẳng thừng từ chối
có… anh đừng có nói bậy.
Thấy dáng vẻ nhận của cô, Lục Cảnh Minh bật cười. Sau đó lại giở giọng hờn dỗi
em đây là việc không nhận người phải không
Xấu hổ c.h.ế.t mất.. Ái Linh lấy tay chặn anh lại :
anh đừng nói nữa được không
Có thể
Lục Cảnh Minh nhẹ lấy tay cô ra, thuận giữ c.h.ặ.t t.a.y cô trên đỉnh đầu, môi mỏng lên ấp áp, đến khi cô hô hấp khó khăn mới hài buông tha cô. Bàn tay không yên phận sờ loạn trên người, khiến Ái Linh né không được không , đẩy anh ra xa.
anh…anh đừng làm loạn nữa
— đêm qua .. em gọi “chồng ơi” tha thiết lắm đấy
anh đừng có nói dối
Lục Cảnh Minh thấy cô mặt đỏ tưng bừng nhận , né không cho anh đụng chạm
tôi nghe thấy rất ổn, hay em gọi lại tôi nghe thử
anh tự gọi đi, tôi không
Chưa kịp nói hết câu đã bị Lục Cảnh Minh nuốt vào trong rồi, dây dưa hồi, Ái Linh vô lực dựa hẳn vào người anh mệt mỏi.
dậy là quá chiều luôn rồi, Ái Linh đỡ eo đau ngồi dậy , thầm maắng Lục Cảnh Minh .
tên vô lại… dày vò đến mức .
Sau đêm qua cô vốn đã khá quá , lại thêm sáng nay , cảm thấy cả người đau nhức bị xe cán qua, nhưng thấy Lục Cảnh Minh hớn hở , khoẻ khoắn , Cô tức giận không , hắn lấy đâu lực vậy chứ.