Chương 2
Bố tôi thấy tôi nửa ngày không nói được lời nào, lại lầm bầm chửi rủa bước vào bếp hỏi mẹ tôi đòi tiền. Tôi sợ ông ta lại mẹ tôi nên vội vàng theo vào.
Ai mẹ tôi thấy ông ta bước vào, chỉ bình thản lau tay rồi lấy ra một tiền đưa cho bố tôi từ trong tạp đề.
Bố tôi thấy mẹ tôi lần đầu tiên biết điều như vậy, không khỏi toét miệng cười: “Tốt tốt tốt, cuối bà vợ này cuối cũng có chút mắt nhìn rồi.”
Ông ta sợ mẹ tôi đổi giành lại nên vội vàng nhét tiền vào túi.
Bố tôi liếc mắt một cái thấy con tôm hoàng đế thớt, mắt sáng lên tinh quái: “Con tôm hoàng đế lần này to thật, mẹ của An này, có lén lút để lại cho tôi một không?”
Mẹ tôi không để đến ông ta chỉ cầm d.a.o phay c.h.ặ.t đ.ầ.u con tôm trước mặt ông ta.
Ông ta rùng một cái, nắm chặt ví tiền trong túi rồi chuồn mất tăm.
này, mẹ tôi mới quay mặt lại, vô cảm nhìn bóng lưng bố tôi chạy trốn giống như nhìn một người c.h.ế.t vậy.
Tôi đột nhiên rùng , sao tôi lại có nghĩ đáng sợ như vậy?
Trong bếp lại chỉ còn hai mẹ con tôi, mẹ tôi biết tôi sợ cảnh làm tôm hoàng đế nên vội vàng bảo tôi ra ngoài.
Ai tôi vừa quay người lại thì vô tình nhìn thấy cái đầu tôm vừa bị chặt đang hướng về phía tôi.
nữa này hai con mắt tôm đó cũng đang đăm đăm nhìn thẳng vào tôi.
Tôi hét lên một .
Vai tôi không ngừng run rẩy, sao đôi mắt tôm này trông giống hệt mắt người thế?
Mẹ tôi vội vàng đặt d.a.o xuống an ủi tôi: “ An đừng sợ, đó chỉ là một con tôm hoàng đế thôi, sau này nó sẽ không còn bắt nạt chúng ta được nữa.”
Não tôi rối bời, nghĩ lời mẹ tôi thật lạ, làm sao tôm hoàng đế có bắt nạt được chúng tôi?
4
Năm giờ chiều, quả nhiên lại có một vị khách đến, vẫn là một khách .
Vì con tôm hoàng đế này to nữa nên lần này bát mì đó lại bán được sáu con số.
Khi khách thanh toán, mẹ tôi hưng phấn nhận tiền.
Đợi khách rồi, quán mì chỉ còn hai mẹ con tôi, bà ôm tôi thì : “ An, chúng ta sắp được sống ngày tốt đẹp rồi, đợi thêm chút nữa thôi.”
Ai này “rầm” một : “Vợ ơi mau .”
Là bố tôi, ông ta lại say khướt và nằm ra .
Mẹ tôi bình tĩnh cất kỹ số tiền lớn đó vào rồi mới thong thả kéo bố tôi vào.
Bố tôi nửa nhắm mắt ngã ngồi dưới đất. Mẹ tôi cũng không kéo ông ta ngồi lên ghế chỉ ngồi xổm xuống thì vào tai ông ta: “Bố nó, ông không phải vẫn luôn nếm thử mì tôm hoàng đế sao? Hôm nay tôi đặc biệt để lại cho ông một đấy.”
Bố tôi nghe vậy thì lập tức ngồi thẳng người dậy, hai mắt sáng rực nhìn mẹ tôi: “Thật sao?”
Mẹ tôi cười gật đầu: “Tôi bưng ra cho ông đây.”
5
Mẹ tôi một chiếc bát lớn múc mì ra, nhất thời trong nhà tràn ngập thơm, quyến rũ lòng người.
vị này dễ gây nghiện, bất cứ ai ngửi thấy cũng không cưỡng lại.
Vì vậy, mỗi lần người giàu có đến ăn mì, họ đều tự vào quán ăn, nếu dẫn người khác vào thì e rằng sẽ phải tranh giành mì với họ.
Bố tôi nhắm mắt tham lam hít hà thơm thoang thoảng của mì tôm hoàng đế, ông ta vừa mắt nhanh chóng tiến lên giật lấy bát mì tay mẹ tôi.
Ông ta nóng lòng thưởng thức, phát ra “xì xụp” ăn mì.
Ông ta vừa ăn vừa tấm tắc khen: “Thơm quá, thật sự là quá thơm rồi, lẽ ra phải cho tôi ăn món ngon này sớm chứ.”
Không hiểu sao nhìn bố tôi ăn ngấu nghiến như vậy, tôi không không thấy ngược lại còn có một cảm giác ghê tởm kỳ lạ.
“Cạch, cái gì vậy?”
Khi bố tôi sắp ăn xong, răng ông ta va phải cứng. Ông ta nhả ra tay xem, đó là một chiếc nhẫn nam.
“Hê, chiếc nhẫn này nhìn hơi , mặc kệ, ông đây ăn được thì là của ông đây.”
Bố tôi tay áo lau sạch nước chiếc nhẫn rồi an tâm bỏ vào túi.
Ông ta ngẩng đầu thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào túi ông ta thì dữ tợn vươn tay ra, vờ như tôi.
“Đồ phá của nhà mày, đừng hòng đồ của ông đây.”
Tôi vội vàng né tránh, giả vờ co rúm sợ hãi vẫy tay liên tục.
“Bố, đừng con, con không nhìn nữa.”
Thật ra, vừa nhìn một cái tôi nhận ra chiếc nhẫn nam đó là của anh tôi.
Đó là định tình của anh ta và cô thôn nữ Lý Mai!
Bố tôi thấy tôi nửa ngày không nói được lời nào, lại lầm bầm chửi rủa bước vào bếp hỏi mẹ tôi đòi tiền. Tôi sợ ông ta lại mẹ tôi nên vội vàng theo vào.
Ai mẹ tôi thấy ông ta bước vào, chỉ bình thản lau tay rồi lấy ra một tiền đưa cho bố tôi từ trong tạp đề.
Bố tôi thấy mẹ tôi lần đầu tiên biết điều như vậy, không khỏi toét miệng cười: “Tốt tốt tốt, cuối bà vợ này cuối cũng có chút mắt nhìn rồi.”
Ông ta sợ mẹ tôi đổi giành lại nên vội vàng nhét tiền vào túi.
Bố tôi liếc mắt một cái thấy con tôm hoàng đế thớt, mắt sáng lên tinh quái: “Con tôm hoàng đế lần này to thật, mẹ của An này, có lén lút để lại cho tôi một không?”
Mẹ tôi không để đến ông ta chỉ cầm d.a.o phay c.h.ặ.t đ.ầ.u con tôm trước mặt ông ta.
Ông ta rùng một cái, nắm chặt ví tiền trong túi rồi chuồn mất tăm.
này, mẹ tôi mới quay mặt lại, vô cảm nhìn bóng lưng bố tôi chạy trốn giống như nhìn một người c.h.ế.t vậy.
Tôi đột nhiên rùng , sao tôi lại có nghĩ đáng sợ như vậy?
Trong bếp lại chỉ còn hai mẹ con tôi, mẹ tôi biết tôi sợ cảnh làm tôm hoàng đế nên vội vàng bảo tôi ra ngoài.
Ai tôi vừa quay người lại thì vô tình nhìn thấy cái đầu tôm vừa bị chặt đang hướng về phía tôi.
nữa này hai con mắt tôm đó cũng đang đăm đăm nhìn thẳng vào tôi.
Tôi hét lên một .
Vai tôi không ngừng run rẩy, sao đôi mắt tôm này trông giống hệt mắt người thế?
Mẹ tôi vội vàng đặt d.a.o xuống an ủi tôi: “ An đừng sợ, đó chỉ là một con tôm hoàng đế thôi, sau này nó sẽ không còn bắt nạt chúng ta được nữa.”
Não tôi rối bời, nghĩ lời mẹ tôi thật lạ, làm sao tôm hoàng đế có bắt nạt được chúng tôi?
4
Năm giờ chiều, quả nhiên lại có một vị khách đến, vẫn là một khách .
Vì con tôm hoàng đế này to nữa nên lần này bát mì đó lại bán được sáu con số.
Khi khách thanh toán, mẹ tôi hưng phấn nhận tiền.
Đợi khách rồi, quán mì chỉ còn hai mẹ con tôi, bà ôm tôi thì : “ An, chúng ta sắp được sống ngày tốt đẹp rồi, đợi thêm chút nữa thôi.”
Ai này “rầm” một : “Vợ ơi mau .”
Là bố tôi, ông ta lại say khướt và nằm ra .
Mẹ tôi bình tĩnh cất kỹ số tiền lớn đó vào rồi mới thong thả kéo bố tôi vào.
Bố tôi nửa nhắm mắt ngã ngồi dưới đất. Mẹ tôi cũng không kéo ông ta ngồi lên ghế chỉ ngồi xổm xuống thì vào tai ông ta: “Bố nó, ông không phải vẫn luôn nếm thử mì tôm hoàng đế sao? Hôm nay tôi đặc biệt để lại cho ông một đấy.”
Bố tôi nghe vậy thì lập tức ngồi thẳng người dậy, hai mắt sáng rực nhìn mẹ tôi: “Thật sao?”
Mẹ tôi cười gật đầu: “Tôi bưng ra cho ông đây.”
5
Mẹ tôi một chiếc bát lớn múc mì ra, nhất thời trong nhà tràn ngập thơm, quyến rũ lòng người.
vị này dễ gây nghiện, bất cứ ai ngửi thấy cũng không cưỡng lại.
Vì vậy, mỗi lần người giàu có đến ăn mì, họ đều tự vào quán ăn, nếu dẫn người khác vào thì e rằng sẽ phải tranh giành mì với họ.
Bố tôi nhắm mắt tham lam hít hà thơm thoang thoảng của mì tôm hoàng đế, ông ta vừa mắt nhanh chóng tiến lên giật lấy bát mì tay mẹ tôi.
Ông ta nóng lòng thưởng thức, phát ra “xì xụp” ăn mì.
Ông ta vừa ăn vừa tấm tắc khen: “Thơm quá, thật sự là quá thơm rồi, lẽ ra phải cho tôi ăn món ngon này sớm chứ.”
Không hiểu sao nhìn bố tôi ăn ngấu nghiến như vậy, tôi không không thấy ngược lại còn có một cảm giác ghê tởm kỳ lạ.
“Cạch, cái gì vậy?”
Khi bố tôi sắp ăn xong, răng ông ta va phải cứng. Ông ta nhả ra tay xem, đó là một chiếc nhẫn nam.
“Hê, chiếc nhẫn này nhìn hơi , mặc kệ, ông đây ăn được thì là của ông đây.”
Bố tôi tay áo lau sạch nước chiếc nhẫn rồi an tâm bỏ vào túi.
Ông ta ngẩng đầu thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào túi ông ta thì dữ tợn vươn tay ra, vờ như tôi.
“Đồ phá của nhà mày, đừng hòng đồ của ông đây.”
Tôi vội vàng né tránh, giả vờ co rúm sợ hãi vẫy tay liên tục.
“Bố, đừng con, con không nhìn nữa.”
Thật ra, vừa nhìn một cái tôi nhận ra chiếc nhẫn nam đó là của anh tôi.
Đó là định tình của anh ta và cô thôn nữ Lý Mai!