Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Con trai đứng cạnh gật đầu hưởng ứng:

“Đúng rồi! Mẹ có đi làm, toàn tiêu tiền của ba !”

Tôi nghẹn:

“Tôi không đi làm là vì ? Nếu không vì sinh con thì tôi buộc việc. Còn , chẳng phải nói khi có cháu thì mẹ sẽ phụ trông con à? Giờ con lớn rồi lại quay sang trách tôi không đi làm?”

Tôi vào đôi giày mới của con:

“Tôi làm móng hết hơn trăm ngàn, giày của con hơn một triệu, mới là hoang phí?”

Con trai vẫn không hề thấy sai:

“Con mua giày vì con học giỏi! Còn mẹ làm mấy thứ như yêu tinh vậy là vung tiền vô ích!”

Tôi cười lạnh:

“Nếu không có mẹ mỗi tối kèm cặp, con có được điểm như bây giờ không? Mẹ chẳng có công lao gì à?”

Chẳng ngờ chồng tôi lại lườm tôi một cái, tiếp tục cắm đầu xem clip điện thoại.

“Con học giỏi vì con thông minh, liên quan gì mẹ? Mẹ thì tay như vỏ cây già còn bày đặt làm móng! giỏi xài tiền ba con kiếm được! Có bản lĩnh thì mẹ tự đi kiếm tiền đi!”

Ánh mắt khinh khỉnh của con trai như đâm thẳng vào tim tôi.

Tôi khoá lại, chồng ở ngoài lên:

“Lại nổi điên gì đấy! Không nấu cơm à?”

tối tôi không ăn uống gì, nằm lịm trong .

“Rầm!” Tiếng đóng làm tôi mình tỉnh .

Ngoài vang lên tiếng hai cha con cười nói vui vẻ:

“Ba, KFC ngon quá trời! Ngon hơn mẹ nấu nhiều, này mình đi ăn hoài được không ba?”

“Đương nhiên rồi con! Mẹ con không thương con thì còn có ba nè, ba không để con đói !”

Câu đó cố tình nói to như chọc tôi.

Tôi cũng chẳng thèm nhịn . Được , không cần tôi thì đừng trách tôi lạnh lùng.

Tôi lập đặt một tô cay siêu to app.

Từ lúc mang bầu tôi đã không dám ăn cay. này con lớn, mẹ chồng không ăn đồ linh tinh, tôi cũng phải làm gương theo.

Giờ thì nhìn xem, làm gương ra cái gì?

Tôi ngồi tấm thảm trước ghế sofa, mở lon coca, ăn cay, xem show giải trí.

Con trai thấy tôi ăn, nhăn mặt:

“Con cũng ăn!”

“Không phải ăn rồi à? Với lại ba con nói cay là đồ ăn rác, con không được ăn.”

Tôi không thèm liếc con một cái, ăn cười xem chương trình.

Nó nhào tới định , tôi vung tay tát hai cái bạt tai.

con phải từ nhỏ, không thì lớn lên sợ đánh không lại nó .

Con trai tôi đánh ngã lăn ra đất, khóc ầm lên đòi ba.

Tôi nổi điên, đứng bật lớn về phía chồng:

ba con hả? Kể ông trời cũng vô ích! Nói tôi tiêu tiền của ba con hả? Vậy bảo ba con có gan thì trả lại tiền của tôi đi!”

Con trai đứng cạnh gật đầu hưởng ứng:
“Đúng rồi! Mẹ có đi làm, toàn tiêu tiền của ba !”
Tôi nghẹn:
“Tôi không đi làm là vì ? Nếu không vì sinh con thì tôi buộc việc. Còn , chẳng phải nói khi có cháu thì mẹ sẽ phụ trông con à? Giờ con lớn rồi lại quay sang trách tôi không đi làm?”
Tôi vào đôi giày mới của con:
“Tôi làm móng hết hơn trăm ngàn, giày của con hơn một triệu, mới là hoang phí?”
Con trai vẫn không hề thấy sai:
“Con mua giày vì con học giỏi! Còn mẹ làm mấy thứ như yêu tinh vậy là vung tiền vô ích!”
Tôi cười lạnh:
“Nếu không có mẹ mỗi tối kèm cặp, con có được điểm như bây giờ không? Mẹ chẳng có công lao gì à?”
Chẳng ngờ chồng tôi lại lườm tôi một cái, tiếp tục cắm đầu xem clip điện thoại.
“Con học giỏi vì con thông minh, liên quan gì mẹ? Mẹ thì tay như vỏ cây già còn bày đặt làm móng! giỏi xài tiền ba con kiếm được! Có bản lĩnh thì mẹ tự đi kiếm tiền đi!”
Ánh mắt khinh khỉnh của con trai như đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi khoá lại, chồng ở ngoài lên:
“Lại nổi điên gì đấy! Không nấu cơm à?”
tối tôi không ăn uống gì, nằm lịm trong .
“Rầm!” Tiếng đóng làm tôi mình tỉnh .
Ngoài vang lên tiếng hai cha con cười nói vui vẻ:
“Ba, KFC ngon quá trời! Ngon hơn mẹ nấu nhiều, này mình đi ăn hoài được không ba?”
“Đương nhiên rồi con! Mẹ con không thương con thì còn có ba nè, ba không để con đói !”
Câu đó cố tình nói to như chọc tôi.
Tôi cũng chẳng thèm nhịn . Được , không cần tôi thì đừng trách tôi lạnh lùng.
Tôi lập đặt một tô cay siêu to app.
Từ lúc mang bầu tôi đã không dám ăn cay. này con lớn, mẹ chồng không ăn đồ linh tinh, tôi cũng phải làm gương theo.
Giờ thì nhìn xem, làm gương ra cái gì?
Tôi ngồi tấm thảm trước ghế sofa, mở lon coca, ăn cay, xem show giải trí.
Con trai thấy tôi ăn, nhăn mặt:
“Con cũng ăn!”
“Không phải ăn rồi à? Với lại ba con nói cay là đồ ăn rác, con không được ăn.”
Tôi không thèm liếc con một cái, ăn cười xem chương trình.
Nó nhào tới định , tôi vung tay tát hai cái bạt tai.
con phải từ nhỏ, không thì lớn lên sợ đánh không lại nó .
Con trai tôi đánh ngã lăn ra đất, khóc ầm lên đòi ba.
Tôi nổi điên, đứng bật lớn về phía chồng:
ba con hả? Kể ông trời cũng vô ích! Nói tôi tiêu tiền của ba con hả? Vậy bảo ba con có gan thì trả lại tiền của tôi đi!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương